BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 397

"Bây giờ anh mới đến, nếu tôi không hiểu rõ nơi này thì có lẽ đã bị người

khác giết rồi. Lúc ấy anh có muốn lợi dụng tôi cũng không còn cơ hội nữa."
Từ Nam Phương lấy lại tinh thần, bình tĩnh nhìn Diệp Phi Vũ. Kẻ áo đen
kia muốn giết cô vì Thượng Quân Trừng, vậy thì cô cũng chỉ còn biết cầu
cứu Diệp Phi Vũ mà thôi.

Diệp Phi Vũ hoàn toàn làm như không nghe thấy yêu cầu của Từ Nam

Phương, mà thẳng thừng giải thích vế đầu trong câu nói của cô: "Thượng
Quân Trừng tìm người tới giúp, tôi có muốn cứu cô cũng không đủ bản
lĩnh." Anh liếc mắt nhìn về phía đầu hành lang tối như mực, "Cậu ta bỏ cô
lại đây, chắc chắn đã hối hận muốn chết! Hiện giờ không biết đã lo lắng
đến mức nào rồi."

Từ Nam Phương cười khẩy: "Sao? Anh muốn tôi rung động với anh ta

đến vậy sao? Đối với anh mà nói, đây chưa chắc là là chuyện tốt?" Cô chớp
mắt, lật tẩy động cơ của Diệp Phi Vũ.

Nhưng cô cũng không hiểu vì sao khi biết Thượng Quân Trừng đang

cuống quýt đi tìm mình, lại có cảm giác khó tả như vậy.

Diệp Phi Vũ thản nhiên cười: "Cậu ấy ở bên kia, chúng ta qua đó đi."

Điện thờ bên phải còn thông với mấy gian phòng nữa, Thượng Quân

Trừng không thấy Từ Nam Phương ở đó, nhất định sẽ đi nơi khác tìm kiếm.

Nhưng Từ Nam Phương lại không có ý định rời đi. Khuôn mặt cô vẫn

quay về phía chiếc giường đá cao ráo trống trơn kia, xung quanh được quấn
mấy sợi xích sắt.

"Biết đây là gì không?"

Diệp Phi Vũ quay đầu lại nhìn cô, thấy sắc mặt cô cực kỳ khó coi. Trong

lòng anh dự cảm được điều gì, đang định nhìn lại tấm bảng giới thiệu kia
nhưng còn chưa kịp đi tới thì Từ Nam Phương đã chỉ tay về bức tường đá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.