BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 569

Quân Trừng, anh nhớ đến lúc Bạch Thanh Dật chĩa súng vào Từ Nam
Phương, lập tức trở nên cảnh giác và chán ghét nhị lão gia. Anh cao giọng:
"Từ Nam Phương, quay lại đây!"

Từ Nam Phương toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn. Thượng Quân

Trừng lập tức đi tới bên cạnh cô, một tay tóm lấy cô lôi đến trước mặt nhị
lão gia: "Tôi rất muốn nhìn xem, ai dám động vào cô! Ai trong mắt không
có vương pháp."

Vương pháp? Từ Nam Phương muốn cười mà cười không nổi. Dù là thời

đại nào cũng có một nhóm người không chịu sự ràng buộc của pháp luật.
Thượng Quân Trừng đã tiếp xúc với đủ loại người, vậy mà vẫn còn tin
tưởng thế giới này tươi đẹp, tin tưởng mọi thứ đều tuân theo phép tắc.

Ngô Thi Hủy lúc này đang ngồi cạnh bàn thút tha thút thít, thấy Thượng

Quân Trừng đang bảo vệ cho Từ Nam Phương, cô ta không nhịn được đá
chân vào bàn, tiếc rằng chiếc bàn làm từ gỗ tử đàn[2] vừa dày vừa rộng kia
không dễ đổ, chỉ nghiêng ngả một chút rồi lại đứng im.

[2] Một trong nhưng loại gỗ sưa, được coi là quý hiếm.

Nhị lão gia tức giận chỉ tay vào Thượng Quân Trừng: "Anh đừng có làm

càn! Quá hỗn xược rồi đó! Nói cho cùng anh cũng là con trai tôi, bố quản
chuyện con trai là đạo lý hiển nhiên! Anh đừng có đứng đây mà giơ mấy
cái lý lẽ phương Tây ra với tôi! Hôm nay tôi nhẫn nhịn anh đủ rồi, anh
đừng có ép tôi."

Lúc này ngoài Từ Nam Phương và Ngô Thi Hủy ra, cũng chỉ còn lại hai

cha con họ, nhị lão gia mới không cần phải kiêng dè gì, hai mắt sáng quắc.

Thế nhưng, sự áp chế và đe dọa của ông ta lại là cách thức tồi tệ nhất, bởi

vì Thượng Quân Trừng chỉ ưa mềm không ưa cứng. Thấy hai cha con họ
sắp sửa đấu khẩu, Từ Nam Phương vội giãy giụa thoát ra khỏi người
Thượng Quân Trừng, chủ động nói: "Cám ơn thiếu gia quan tâm, Nam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.