• Không muốn thay đổi hành vi của họ.
Khi người mà bạn đang nghĩ đến có những đặc điểm này, vấn đề là của ai?
Đó không phải là một câu hỏi bẫy! Suy nghĩ đầu tiên của bạn có thể là “Đó
là hành vi của họ, vì vậy nó là vấn đề của họ”. Đúng, có thể cuối cùng là vấn
đề của người khác, nhưng hãy để tôi diễn đạt lại câu hỏi: Ai cảm thấy gánh
nặng và thất vọng từ hành vi của người đó tại thời điểm này? Đó chính là
bạn! Và điều đó có nghĩa đó là vấn đề của bạn.
Miễn là vấn đề chủ yếu là của bạn, chứ không phải của họ, thì người đó sẽ
có ít động lực để làm bất cứ điều gì về việc này. Điều quan trọng là khiến
người đó trải qua chính hành vi của anh ta như là một vấn đề. Để thực hiện
điều đó bạn phải chuyển trách nhiệm xử lý vấn đề.
Để khiến người khác chịu trách nhiệm về vấn đề, hãy sử dụng kỹ thuật F-I-
R-E (Sự kiện/Thực tế - Fact, Ảnh hưởng - Implication, Tôn trọng - Respect,
Nguyện vọng - Expecta- tion), kỹ thuật từng bước đối thoại để thay đổi hành
vi đang có vấn đề. Bởi vì bây giờ bạn đang quen với việc Hoàn thiện 50%
phần của bạn, bạn biết mình phải trò chuyện với ý định hướng tới một giải
pháp đôi bên cùng có lợi.
Hãy bắt đầu cuộc trò chuyện một cách trung lập để bạn không đưa người
khác vào thế phòng thủ. Ví dụ, Kathy, người tham gia vào chương trình Phát
triển của phụ nữ đa văn hóa của tôi, quản lý một đội ngũ bán hàng tại một
công ty công nghệ. Cô có một nhân viên bán hàng, người đã dành quá nhiều
thời gian cho việc cá nhân và có thái độ tiêu cực trong các cuộc họp.
Bước đầu tiên của Kathy là nhìn vào WIIFT của nhân viên bán hàng đó để
cô có thể điều chỉnh một cách thích hợp và tôn trọng yêu cầu để người này
thay đổi hành vi của mình. Kathy thấy rõ rằng người phụ nữ này muốn thăng
tiến và vì cô là một bà mẹ độc thân, cô muốn có nhiều tiền hơn. Một khi
Kathy đã có một ý tưởng tốt về WIIFT của nhân viên bán hàng này, cô đã
sẵn sàng cho phần còn lại của cuộc đàm thoại.