lặng. Không làm gì cả. Làm bất cứ điều gì cần, nhưng hãy chờ họ nói ra!
Hãy để sự im lặng làm việc cho bạn.
Cho đến nay trong cuộc trò chuyện này, bạn đã thiết lập những lợi ích để họ
làm những gì mà bạn yêu cầu. Bây giờ vấn đề không còn là giữa “bạn và
họ”, mà là phần trong con người họ chịu trách nhiệm về hành vi đó và phần
trong con người họ thúc đẩy họ đạt được WIIFT. Bạn chuyển sức mạnh
động lực và di chuyển mình vào vai trò hỗ trợ. Bạn cũng có thể hỏi rằng:
“Làm thế nào tôi có thể hỗ trợ bạn trong kế hoạch của bạn?”. Hoặc “Bạn cần
gì ở tôi?” Bạn cũng muốn thiết lập một kế hoạch trách nhiệm. Bạn có thể
muốn hỏi: “Bạn nghĩ điều gì sẽ giúp bạn chịu trách nhiệm cho kế hoạch mà
bạn vừa lập ra? Hoặc: “Hãy lập kế hoạch kiểm tra để người khác có thể biết
được bạn đã tiến bộ đến đâu”.
Bài tập này cũng giúp xây dựng nhận thức cho bạn. Nó có thể tiết lộ xu
hướng của riêng bạn khi nhận trách nhiệm cho hành vi của người khác. Chịu
trách nhiệm quá nhiều cho người khác là đi quá 50% phần của mình và bước
vào phần của người khác. Nó mang đến căng thẳng cho bạn, và nó lấy đi từ
người đó cơ hội hoặc để phát triển kỹ năng cần thiết hoặc để tìm ra một vị trí
khác phù hợp đối với họ hơn và sẽ giúp họ phát triển nghề nghiệp hơn.
Ví dụ về cách tiếp cận hiệu quả này
Stacy sử dụng phương pháp này với người cấp dưới đang không làm việc
hiệu quả của cô. Đạt được sự rõ ràng về khả năng của anh ta trong việc cải
thiện hiệu quả công việc là nhân tố chính để chuyển anh ra khỏi nhóm cô và
sau đó giải phóng chính bản thân cô khỏi “bị quá tải”. Cuộc nói chuyện F-I-
R-E của cô như thế này:
* Thực tế/Sự kiện (Fact): “Khi chúng tôi đã xem xét các hợp đồng trong hai
tháng qua, chúng tôi đã phát hiện ra một số trường hợp mà bạn không xác
định các điều khoản quan trọng liên quan đến rủi ro và đã không sử dụng
ngôn ngữ với khách hàng mà đã được hiệu đính...”.