BIA MỘ ĐEN - Trang 135

Lần này, tôi lo ngại thật sự. Vậy là hai tuần lễ hạnh phúc có sẵn trong đầu

sắp bị cướp đoạt. Khốn nạn! Tại sao lại đưa con bé tới chỗ này để nó trở
chứng khi thấy chùm đèn thủy tinh và những bộ đồ ăn nạm bạc?

Tôi chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ ngắm trăng, quanh tôi phảng phất

hương vị tử đinh hương từ dưới vườn xông lên. Từ lúc rời Gerda ở khách
sạn để về nhà đã có hơn một giờ rồi. Một cặp nhân tình men dọc bờ tường
ngõ hẻm rồi biến mất vào khoảnh vườn của chúng tôi. Tôi không bao giờ
chống đối những cuộc viếng thăm đó, những kẻ đang còn khát không bao
giờ khó khăn với những người đang khát. Để tránh những tai nạn, tôi cho
treo lên hai cái tháp quý một tấm bảng báo hiệu: “Coi chừng, nặng lắm, có
thể dập ngón chân”.

Thình lình tôi thoáng thấy một bóng người to lớn đi dưới ánh trăng: gã đồ

tể Watzek trở về sớm hơn thường lệ. Bộ trong lò sát sanh đã hết ngựa già để
hắn giết rồi sao? Tôi quan sát các cửa sổ. Bóng của Walzek di chuyển sau
những tấm màn. Tôi tự hỏi chẳng biết có cần báo động cho Georges hay
không: quấy rày một cuộc tình tự là điều tôi không thích. Vả lại có thể anh
chàng Watzek chẳng nghi ngờ gì cả và bình thản đi ngủ một mình vì tưởng
vợ còn làm việc ở phỏng gởi đồ tại Moulin Rouge. Nhưng, khổ chưa! Tôi
thấy hắn mở cửa sổ ra nhìn quanh quất xuống đường. Một lúc sau hắn khép
cửa lại rồi ra phía trước với mọt cái ghế trên tay và một con dao thịt cắm ở
cổ giày ống. Hắn ngồi ngay trước cửa dường như có ý đợi Lisa. Tôi nhìn
đồng hồ mười một giờ rưỡi. Trời nóng nực, hắn có thể ngồi luôn tại đó hằng
mấy giờ liền.

Tôi rón rén xuống lầu và gõ nhè nhẹ vào cửa buồng của Georges theo

nhịp điệu hành khúc Hohenfriedberg. Cái đầu sói của Georges thò ra. Tôi
báo cáo gọn với y. Georges kêu lên nho nhỏ :

- Chết rồi! Tìm cách dụ nó đi.

- Đi đâu? Biết mấy giờ rồi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.