BIA MỘ ĐEN - Trang 145

- Cậu có tình nguyện đứng ra hành quyết không?

- Tôi không biết, vấn đề được đặt ra là đối với những người bệnh đang

chết dần mòn, sao không cho họ một mũi thuốc để họ rút ngắn những ngày
đau khổ lại?

Wernicke không trả lời. Tôi nói tiếp :

- Rất may là không có ông Bodendick ở đây, như vậy mình khỏi phải đặt

thành vấn đề đạo đức tín ngưỡng. Trước kia, một người bạn của tôi bị nổ
banh bung ra trông như mọt khối thịt. Hắn vẫn xin bọn tôi giết chết hắn
ngay. Chúng tôi đưa hắn vào bệnh viện dã chiến. Hắn nằm ở đó kêu thét
luôn ba ngày đêm. Quả là một thời gian vô tận khi người ta kêu thét vì đau
đớn! Tôi đã từng chứng kiến nhiều người nổ xẹp xuống: nổ xẹp chớ không
phải chết. Sao không giúp họ một mũi thuốc? Cả mẹ tôi cũng ở trong
trường hợp đó.

Wernicke không nói gì.

- Vâng, tôi biết, làm như thế cũng giống như giết một người. Kể từ ngày

đi đánh giặc, tôi do đự khi phải giết một con ruồi. Vậy mà miếng thịt bê
chúng ta vừa lúc nãy cũng là của một con vật bị giết. Cuộc sống là sự huyền
bí dầu là của một con bê, hay một con ruồi. Nhứt là với con ruồi, một con
vật mà mỗi mất có đến hàng vạn con mắt li ti. Tại sao mình giết một chó dại
trong thời bình lại không chịu kết liễu một mạng sống đang giãy chết, giữa
lúc đang có hàng triệu người bị giết trong những cuộc chiến phi lý.

Wernicke vẫn không hé răng. Một con bọ bay vù vù quanh ngọn đèn. Nó

đâm đầu vào bóng thủy tinh, rơi xuống, gượng dậy bay lên rồi lại tiếp tục
đâm vào. Tôi tiếp tục cuộc độc thoại :

- Ông Bodendick thì có thể trả lời tất cả. Loài vật không có linh hồn, khác

với con người. Nhưng cái linh hồn đó sẽ ra sao khi đầu óc đã bị hư hại? Khi
nào thì con người trở thành ngu dại? Tôi đã nhìn thấy một vài người bệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.