BIA MỘ ĐEN - Trang 180

- Chi vậy?

- Chưa trả lời được. Có điều mỗi lần gặp cậu, cô ấy có vẻ tỉnh táo hơn.

Rất tốt cho cô ấy.

- Nhưng cô ta coi tôi là người khác.

- Có sao đâu! Tôi nói là cho người bệnh của tôi chớ đâu phải cho cậu.

Ông ta nháy mắt với tôi :

- Hồi nãy, Bodendick vừa khen cậu.

- Thật không? Có bao giờ tôi để cho ông ta có dịp khen đâu.

- Ông ấy bảo là cậu đang đi trên con đường thú tội.

Tôi không khỏi bất bình :

- A! Lại có chuyện mới lạ.

- Đừng hiểu lầm sự khôn ngoan của Giáo đường. Chế độ độc tài đó là chế

độ duy nhất còn tồn tại, sau gần hai ngàn năm.

Tôi trở xuống thành phố. Isabelle lảng vảng trong đầu. Tôi đã bỏ nàng...

đó là điều nàng đang nghĩ tới. Có lẽ tôi đừng nên bao giờ trở lại đó. Còn trở
lại tức là tự gây phiền toái. Nhưng nếu nàng không còn ở đó. Vấn đề trọng
yếu là cái gì không bao giờ thuộc về mình, thì cái đó sẽ không bao giờ hao
mòn, già cỗi và trở nên thường nhựt.

Tôi đi qua cửa hiệu đóng giày của Karl Brill. Từ bên trong vang ra tiếng

máy hát. Karl có mời tôi dự tiệc đêm nay, một trong những dạ hội tại nhà
ông ta có cả bà Beckmann biểu diễn sức mạnh của bắp thịt. Tôi do dự một
lúc, cuối cùng tôi bước vào với nỗi chán chường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.