BIA MỘ ĐEN - Trang 208

Phòng mát, người nhà dễ dãi, buổi chiều lại vắng khách, chúng tôi lấy bài ra
làm. Mấy người đàn bà nhìn chúng tôi học, thỉnh thoảng chỉ dẫn cách làm
cho đúng với dáng điệu của những cô giáo. Họ đọc lại những bài luận, kiểm
soát điểm, bắt chúng tôi trả bài thuộc lòng. Những đứa giỏi thường được
thưởng sô-cô-la trong khi mấy thằng quá kém thì bị véo tai. Và rồi, chẳng
bao lâu, hình ảnh quen thuộc và sự đối xử chân tình của người đàn bà dễ
mến đó khiến cả bọn học sinh chúng tôi coi họ như dì hay cô giáo. Cứ mỗi
lần bọn tôi tới là họ sốt sắng hỏi về bài vở và khuyên nhủ cũng như rầy la.
Vào thời đó, mẹ tôi bịnh phải năm nhà thương nên một phần học vấn của
tôi được kể như đã hấp thụ trong ngôi nhà chứa điếm đó. Phải nhìn nhận
rằng, họ nghiêm khắc và tận tình hơn những người đã dạy chúng tôi ở
trường hoặc ở nhà. Hai mùa Hè liên tiếp, chúng tôi đều tới học và làm bài ở
ngôi nhà số 12, rồi gia đình tôi phải dọn về một khu vực khác.

Trong thời chiến, tôi trở lại đó một lần với các bạn. Đó hôm chia tay để

lên đường ra mặt trận sau một thời gian được huấn luyện quân sự. Tất cả
chúng tôi đều tròn 18 tuổi, và phần lớn chưa hề biết đàn bà. Lý do khiến
bọn lính mới chúng tôi chọn nơi này là không muốn chết trước khi biết rõ
chuyện đời. Năm đứa cùng vào. Người nhà đón chúng tôi vô cùng náo
nhiệt. Phần bọn tôi thì háo hức vì mấy năm sau này, chúng tôi đã biết họ là
ai. Sau một lúc mượn rượu lấy can đảm, Willy - thằng bạo dạn nhứt trong
bọn - gọi Frilzi, người hấp dẫn nhứt của nhà chứa :

- Thế nào cưng, mình lên phòng được chưa?

Frilzi trả lời qua khói thuốc :

- Được chớ, nhưng có đủ tiền không?

- Quá nhiều.

Willy vừa đáp vừa cho coi khoảng tiền lương mới lãnh gộp chung với số

tiền của bà mẹ cho trước khi ra trận. Fritzi lơ đãng bảo :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.