chậm chạp trôi qua, duờng như thiên thần đã tới ở tầm tay, tôi lặng lẽ uống
từng ngụm bia tươi mát, nghe chất hốt bố tan loãng trên đầu lưỡi.
một lúc khá lâu, Gerda bỗng lên tiếng :
- Anh có tin là Renée sẽ được tặng áo lông không?
- Tại sao không? Willy bây giờ đã là tỷ phú mà.
- Em muốn hỏi chị ấy xem Willy hứa loại gì. Hải ly, có lẽ.
Tôi ậm ừ :
- Có lẽ là chồn, hay báo. Chắc là báo.
- Áo lông báo không đủ ấm trong mùa Đông. Loại hải cẩu thì xưa rồi. Lý
tưởng nhất là hồ cừu.
- Hừm!
- Áo hồ cừu. Đó là cả một cuộc sống. Chỉ có một điều trở ngại là đắt kinh
khủng.
Tôi đặt vỏ chai lên sân ván dưới chân giường. Câu chuyện đã bắt đầu gay
cấn.
- Tất cả các thứ đó đều vượt quá sức anh. Ngay đến một cái khăn quấn cổ
bằng lông thỏ cũng không mua nổi.
Gerda ngạc nhiên :
- Anh hả? Em đâu có nói anh.
- Chớ còn ai? Trong hoàn cảnh này dù khờ khạo thế mấy, anh cũng thừa
tế nhị để hiểu. Buồn thay, ở thời đại chúng ta, sự tế nhị đã trở thành vô
dụng.