BIA MỘ ĐEN - Trang 235

tiện nghi cho một bữa ăn ngoài trời. Bây giờ, họ nép mình ngơ ngác ở lề
đường.

Nhưng đoàn quân bộ hành không có vẻ gì gấp rút. Đó là những phế binh

đang đòi hỏi được đủ ăn để sống. Đi đầu trên một chiẽc xe lăn tay là một
thân mình và một cái đầu. Tay chân đều mất biến, khó mà biết được con
người đó lúc trước cao hay thấp. Ngay cả đôi vai cũng không để cho người
ta nhận định dễ đàng vì cả hai cánh tay đã bị cưa sát nách. Đầu tròn lẵn, mắt
nâu và sáng, người phế binh này còn giữ được một bộ râu khá đẹp, và được
hớt tỉa cẩn thận. Cái xe của anh ta được một anh chàng cụt tay khác lôi đi.
Cái thân mình trên xe ngồi thẳng cứng. Phía sau chiếc xe là một đoàn người
què xếp hàng ba tự dùng tay để lăn lấy xe mình.

Kế đến là những người còn lại một chân, khập khểnh chống nạng. Sau

nữa là những người mù và chột. Tiêng gậy khua vang trên đường. Hầu hết
những người biểu tình đêu mang biểu ngữ, ngay cả người mù.

“Chúng tôi đang đói”

“Hãy biết công ơn của những người đã hy sinh thân thể cho đất nước”.

Người ngồi trên xe đi đầu có một cây gậy cắm vào túi áo, bên trên là một

tấm bảng “Tiền sống hàng tháng của tôi là một Đức kim vàng”. Giữa hai
chiếc xe đi kế một biểu ngữ căng dài “Con cái chúng tôi không có sửa,
không thịt, không bơ. Chúng tôi chiến đấu để được đối xử như này sao?”

Đó là những nạn nhân bi thảm nhứt của lạm phát tiền tệ. Tiền cấp dưỡng

cho họ mất giá đến nỗi chỉ còn biết đi xin. Thỉnh thoảng Nhà nước có gia
tăng nhưng đồng tiền không chạy kịp vật giá. Đồng Mỹ kim đã mang hia
bảy dặm, nó không còn lên theo nhịp độ từng ngàn hay từng vạn Đức kim,
mà nhảy vọt một ngày mỗi hàng trăm ngàn đồng Đức. Hôm kia, trị giá của
Mỹ kim là một triệu hai trăm ngàn đồng Đức, hôm qua nó đã lên tới một
bốn trăm ngàn. Ngày mai có thể là hai triệu và rất có thể là mười triệu vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.