BIA MỘ ĐEN - Trang 286

- Lo ngại? Tại sao?

Nàng lặp lại :

- Lo ngại. Mà không, bây giờ hết rồi. Vĩnh biệt Rudopf!

Tôi siết chặt hai bàn tay Isabelle :

- Em đi sao? Anh có làm gì buồn lòng không?

Nàng cố gỡ tay ra. Tôi nói mau :

- Isabelle, anh xin lỗi. Đó chỉ là tiếng nói, những lời vô nghĩa.

- Rudopf, tại sao anh cứ muốn hủy diệt những gì anh có?

- Anh cũng không biết tại sao.

- Ngọn lửa không khói và cũng chẳng có dấu vết tro than, đừng dập tắt

nó, Rudopf. Vĩnh biệt!

Chuyện gì nữa đây? Phải chăng tôi đang ở trên sân khấu? Phải chăng đây

là lần vĩnh biệt thật sự? Tôi ôm nàng vào lòng :

- Mình ở bên nhau, phải không em?

Nàng ngả đầu vào vai tôi và khóc.

- Tại sao em khóc? Thế này không phải là hạnh phúc sao?

Nàng diu dàng hôn tôi rồi nhẹ lùi ra :

- Vĩnh biệt, Rudopf!

- Tại sao em cứ nói vĩnh biệt mãi? Mình có xa rời nhau vĩnh viễn đâu?

Mai anh sẽ trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.