BIA MỘ ĐEN - Trang 287

Nàng nhìn tôi :

- Rudopf! Làm thế nào để chết được nếu không nói với nhau lời vĩnh

biệt?

- Phải, làm thế nào?

Chúng tôi dừng lại trước trại bịnh. Phòng ngoài không một bóng người.

Một mảnh vải màu bị bỏ quên trên một chiếc ghế mây.

Thình lình, Isabelle bảo :

- Đi với em!

Tỏi thoáng do dự nhưng biết là không thể từ chối nên bước tới. Tôi theo

nàng lên làu. Không một lần nhìn lại phía sau, nàng đi thẳng vào phòng
riêng. Tôi dừng lại ở ngưỡng cửa. Nàng tháo đôi giày vàng chói ra rồi nằm
dài trên giường, vẫy tay :

- Lại đây, lại đây, Rudopf!

Tôi bước vào tới ngồi ở mép giường, cố tránh làm cho nàng thất vọng

như lần trước, nhưng tim tôi đập mạnh vì chẳng biết phải làm gì hay giải
thích ra sao khi một nữ tu hoặc Wernicke bất chợt vào đây.

Isabelle lại bảo :

- Nằm xuống với em.

Tôi lùi ra một chút nhưng nàng đã nhanh hơn, rướn dậy và ngả đại vào

lòng tôi. Nàng kêu lên nho nhỏ :

- Đây rồi, Rudopf!

Và sau phút thở dồn dập, nàng ngủ thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.