BIA MỘ ĐEN - Trang 289

Tôi trả lời bằng cái gật đầu và đi thẳng ra khu vườn dành cho những

người điên nhưng không loạn dạo mát ban đêm. Chuyện vừa xảy ra là gì?
Tại sao nàng gọi tôi là Ralph? Nhân vật đó là ai? Chưa bao giờ nàng gọi tôi
như thế cả. Và tại sao nàng sợ tôi bị bắt gặp?

Trên đường xuống đồi, tôi không khỏi hoang mang. Tình yêu và những

ngôn ngữ kiêu kỳ của tôi tan tác trong gió đêm. Một cơn buồn khó chịu kéo
tới, một nỗi sợ mơ hồ khiến tôi bước mau hơn, tôi muốn trở lại thành phố
thật mau để được nhìn ánh sáng, để hòa mình trong nhịp độ của cuộc sống
chung.

Giữa đêm, tôi giật mình thức giấc vì những tiếng ồn ào khác lạ. Mở cửa

sổ ra, tôi nhìn thấy lão Knopf đang được dìu về. Đây là lần đầu tiên lão ta
không trở về một mình. Thường lệ, dầu say bí tỉ, lão vẫn mò được về nhà.
Lão ta rên như bò rống. Một vài cửa sổ gần đó mở ra.

- Thằng già say khốn kiếp!

Tiếng chửi mắng nghe như quỷ khóc giữa đêm. Tác giả của câu rủa xả

vừa rồi là bà Konersmann, một góa phụ. Suốt ngày, bà ta chẳng làm gì khác
hơn là kêu réo như chim ác là. Từ lâu, tôi có ý nghĩ là bà ta đã rình mò sự đi
lại vụng trộm giữa Lisa và Georges.

Trong bóng tối, một giọng đàn ông ra vẻ người hùng, quát to :

- Câm miệng, con mẹ già hỗn láo!

Tôi nín thở, biết là sắp có giông tố nổi lên. Và đúng vậy, không đầy một

giây chờ đợi, từ cửa sổ người đàn bà góa đó, một tràng chửi rủa không tiếc
lời tuôn xuống. Dĩ nhiên, nạn nhân hứng chịu chẳng ai khác hơn là lão
Knopf và người đàn ông trong bóng tối. Nhưng rồi cuối cùng, mụ quỷ ám
cũng phải ngưng lại vì thở không ra hơi. Những câu hỏi sau cùng của bà ta
là sẽ thưa lên Đức Giám mục, sẽ báo cho cảnh sát biết và cho cả chủ nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.