BIA MỘ ĐEN - Trang 306

người cùng loại ông ta, tất cả đều giản dị.

Tôi đi thẳng ra cổng và suýt đụng phải một người đàn bà đi ngược lại. Bà

ta mặc áo choàng lông, không phải là người của viên. Trời tối nhưng tôi vẫn
thấy được một khuôn mặt xanh mét, buồn phiền. Bà ta đi qua còn để lại
phía sau một ít mùi nước hoa.

Tôi hỏi người gác cổng :

- Ai vậy?

- Không biết. Bà ta tới gặp bác sĩ Wernicke. Đã tới đây mấy lần rồi.

Dường như đi thăm một người bệnh

nào đó.

A! A! Đúng là mẹ của Terhoven. Ra tới ngoài, tôi nhìn ngoái lại. Tôi giận

sôi lên, vừa hận vừa tức là đã tự biến thành lố bịch thương hại cho chính
mình... và cuối cùng là cảm nghĩ trống không và bất lực.

Tựa người vào cây dẻ, tôi cảm nhận sự tươi mát của vỏ cây. Tôi không

còn biết mình muốn gì và đang ở đâu.

Một lúc sau, tôi tiếp tục đi và lần lần bình tĩnh lại. Cứ để cho họ nói,

Isabelle, cứ để cho họ nhạo báng chúng mình. Isabelle em là một cuộc sống
bé nhỏ quý mến của tôi, Isabelle nhẹ nhàng và thanh thoát, em dám đi vào
những nơi mà loài người tới đó sẽ mất thăng bằng, em bay bổng trong khi
họ trợt chúi và tiến tới những biên giới mà họ không thể ngờ... bây giờ họ
muốn làm gì em? Tại sao họ phải vận dụng toàn lực để kéo lôi em trở về thế
giới của họ thay vì cứ để em sống ở đó thoát khỏi mọi hệ lụy, vượt trên thời
gian và cõi chết? Hay là Wernicke đã nói đúng, ông ta muốn cứu em ra khỏi
những sự sợ hãi không tên đang lần lần đưa em vào vực thẳm u mê? Ông ta
thật sự có được khả năng đó hay không? Hay lại làm cho em rơi mau hơn
vào vực thẳm? Nhà sưu tầm bươm bướm đó có hiểu được những nguy cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.