BIA MỘ ĐEN - Trang 32

Tôi xuống lầu và ra vườn, cửa nhà lão Knopf còn mở, từ đó thoát ra tiếng

rào rào không ngừng của những chiếc máy may. Ba cô con gái của lão ta
còn làm việc. Tôi nhìn về phía văn phòng. Không có ánh đèn. Vậy là
Georges đã chuồn đi đâu đó. Phần Henri thì có lẽ ông ta đang ngồi ở một
quán cóc. Tôi đi quanh quẩn. Có ngưởi đã tưới nước nên đất ẩm xông lên
nặc mũi. Xương đóng hòm của Wilke trống rỗng, và căn buồng của Kurt
Bach im lìm. Cửa sổ mở toang, một con sư tử đá tạc nửa chừng nằm dưới
đất, thiểu não như đang bị đau răng, bên cạnh nó là hai chai bia không chĩa
miệng lên trời. Một con sơn ca bắt đầu hót, và đột nhiên, không một lý do
chính xác, tôi chợt buồn thấm thía với những nỗi buồn quen thuộc. Tôi trở
lên phòng mở nắp dương cầm, đánh một bài hòa âm. Cũng như con chim
ngoài vườn, tôi muốn gởi ra gió nỗi buồn và niềm vui của lòng mình.
Nhưng, cuối cùng những đầu ngón tay tôi chỉ bấm được những bản nhạc
bình dân và những điệp khúc tình cảm của “Tristan” và “Chevalier à la
Rose”. Một người qua đường hét vọng lên :

- Học đàn lại đi, đồ ngốc!

Tôi đậy nắp đàn và phóng tới cửa sổ. Một bóng người vừa khuất mình

trong tối. Hắn có lý. Tôi chơi nhạc quá tồi cũng như đã quá tồi trong cuộc
sống không bao giờ tiến bộ. Nếu có người nào đó giải thích được là tôi ở
trái đất này để làm gì, tôi sẵn sàng nhường lại tất cả những tấm phiếu ăn ở
nhà hàng Edouard Knobloch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.