BIA MỘ ĐEN - Trang 346

bình thường, khoảng bốn mươi lăm tuổi, thỉnh thoảng lại nói những câu vô
nghĩa không biết mệt. Lúc nào bà ta cũng sẵn sàng để trả lời mà không cần
suy nghĩ.

Tôi nhìn Geneviève. Đôi khi trong một thoáng, tôi chợt thấy khuôn mặt

quen thuộc, khả ái, man dại và ngơ ngác của Isabelle, nhưng hình ảnh thân
yêu đó tan biến rất mau vào câu chuyện đang pha loãng, đề cập mọi vấn đề
nhưng chẳng có vấn đề nào ra hồn cả.

Ngôn ngữ kỳ lạ và huyền bí của Isabelle đâu rồi? Một cơn thủy triều đã

xóa chúng mất đi. Bây giờ cũng từ cái miệng xinh xinh đó lại nói ra những
lời hoàn toàn khác biệt. Tôi đứng lên :

- Vĩnh biệt cô Terhoven. Theo tôi biết, có phải cô đi trong tuần này

không?

Nàng gật đầu. Wernicke hỏi tôi :

- Đêm nay cậu không tới à?

- Có chớ.

- Chúng tôi đợi cậu. Sẽ có một bữa tiệc nhỏ do tôi đãi. Có phải thế không,

thưa bà?

Bà mẹ Isabelle trả lời :

- Rất sẵn sàng.

Buổi tối còn thảm hại hơn buổi sáng. Tôi nhìn thấy Isabelle trong giờ

hành lễ. Ánh nến mơ hồ chập chờn trên tóc nàng, nàng đứng đó gần như bất
động. Những tiếng phong cầm đầu tiên vừa nổi lên, tất cả những người loạn
trí đều quay đầu về phía tôi. Riêng Isabelle thì cầu nguyện. Không còn nghi
ngờ gì nữa, nàng đã hoàn toàn bình phục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.