BIA MỘ ĐEN - Trang 37

nơi nào đó tại Alsace, khá giàu nhưng dường như chẳng mấy quan tâm đến
con. Luôn sáu tuần tôi biết Isabelle, bà ta vẫn chưa lần nào tới đây.

Hôm nay, Isabelle vẫn là Isabelle. Nàng sống trong cõi mộng thoát khỏi

tất cả mọi trọng lực và tôi chẳng có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy một vài con
bướm đậu ở vai nàng. Nàng reo vui :

- Anh đây rồi! May lúc sau này anh đi đâu?

Lúc nào Isabelle, nàng vẫn gọi tôi bằng anh. Tôi chưa kịp trả lời, nàng đã

hỏi tiếp :

- Anh ở đâu?

Tôi làm một cử chỉ mơ hồ về phía cổng vào :

- Ở ngoài kia...

- Sao vậy? Ở ngoài đó làm gì?

- Anh cũng không biết.

Isabelle cười :

- Rolf anh nên biết là đứng phí công vô ích. Không tìm được gì ở đó đâu.

Hỡi ơi! Ngay với người quen biết nhiều như tôi nàng cũng thấy khác đi.

Lúc thì nàng gọi là Rolf, lúc thì gọi là Rudolf, không chừng có ngày nàng
còn là Raoul. Cái tên Raoul có vẻ lôi cuốn nhưng tôi thích được gọi là
Rudolf hơn. Mỗi lần gọi tôi là Rudolf nàng tỏ ra hiền dịu và lãng mạn. Tên
thật của tôi là Louis Bodmer tôi đã nhắc lại nhiều lần, nhưng nàng vẫn
không hiểu tôi muốn nói tới ai.

Những tuần đầu tiên, tôi khó chịu và nghĩ rằng tất cả những người điên

đều nói nhảm, có những toan tính và đầu óc đần độn. Nhưng tôi hết sức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.