Người nữ tu già khả kính nói tới điều tôi đang nghĩ :
- Chúng tôi không thể đền công nhiều cho con. Chỉ có thể trả bằng lễ
sáng. Có hơi ít, phải không?
- Vâng, nhứt là trong thời buổi lạm phát.
- Tôi biết... nhưng chúng ta làm việc cho Chúa chớ không phải vì tiền, có
đúng không?
- Nhưng làm việc cho cả hai cũng không có gì nguy hại.
- Rất tiếc là chúng tôi bó buộc phải chi tiêu đúng theo ngân sách đã quy
định từ đầu năm.
Tôi tìm một lối thoát :
- Nhưng đêm nay con lỡ hẹn về công việc làm ăn.
- Chưa mà. Chúng ta đang ở trong tháng Tư. Tôi muốn nói về Chúa Nhật
tuần tới. Hay nếu thấy bất tiện thì cứ chọn một ngày nào khác trong tuần
cũng được.
- Thật ra thì chẳng có gì bất tiện, chỉ có điều hơi khó xử là bữa ăn tối.
Tám giờ, mẹ thấy không? Trễ quá...
- Ồ! Chẳng sao cả. Con có thể ăn ở đây. Vị giáo sĩ tử tế của chúng tôi
luôn luôn dùng bữa ở đây.
Vậy là đúng như tôi mong ước. Thực phẩm ở đây cũng tương đương với
nhà hàng Walhalla. Và nếu ăn chung với vị giáo sĩ kia, chắc chắn thế nào
cũng có một chai rượu chát.
- Được rồi, thưa mẹ, con sẽ cố thu xếp về phần tiền bạc, không cần bàn
tới nữa.