BIA MỘ ĐEN - Trang 90

- Chắc chắn là phải có. Vậy chớ khuôn mặt đầu tiên của tôi đâu? Khuôn

mặt trước khi nhìn thấy trong gương. Chúng ta hiện ở đâu. Rudolf? Tất cả
đều bỏ đi và biến mất... biến mất. Hãy giữ chặt tôi, đừng buông ra, Rudolf!
Anh nhìn thấy chúng không?

Nàng nhìn về phía góc trời nhiều mây, giọng lạc đi :

- Chúng nó đang bay! Những cái bóng chết trong gương. Chúng nó đòi

hỏi máu. Anh có nghe tiếng vỗ cánh của chúng không? Tiếng vỗ như của
loài dơi. Anh, đừng để chúng tới gần.

Isabelle úp đầu vào vai tôi, người run bần bật. Bóng tối xâm chiêm khu

vườn, không gian im lặng, và trời đêm lặng lẽ ngã mình lên những tàng cây
và tiến tới như những cái bóng âm thầm dường như có ý định vây siết
chúng tôi. Tôi tìm một lối thoát :

- Thôi, chúng mình lại đằng kia, ở đó có ánh sáng.

Isabelle cưỡng lại và lắc đầu. Tóc nàng phớt lên má tôi phảng phất mùi

rơm rạ, và đột nhiên tôi nghĩ rằng bên trong vầng trán mịn màng đang gục
xuống vai tôi là cả một thế giới xa lạ. Và chỉ trong một thoáng, cái thế giới
kỳ dị ấy như muốn xâm nhập vào tôi...

- Isabelle, mình đang ở bên nhau, chẳng có gì xảy ra đâu.

Tôi tự hiểu là đã nói dối, và rằng trên thực tế chẳng ai có thể giúp được

ai. Đó là điều tôi từng biết trong chiến tranh khi đứng trước những cái chết
của đồng đội. Mỗi người một cái chết riêng với sự cô đơn của nó.

Isabelle nói qua hơi thở. :

- Đừng bỏ tôi một mình!

- Tôi không bỏ cô một mình đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.