BIỆT ĐỘNG SÀI GÒN - CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ - Trang 132

trận đánh đã đến hồi kết thúc, đơn vị phải tìm cách phân tán hoặc mở đường
máu thoát ra khỏi nhiều lớp vòng vây của địch. Như thế có nghĩa cụm biệt
động (6-7-9) không hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng

Tình hình căng thẳng tới đỉnh điểm. Ba Phong toát mồ hôi. Không tiếp

đạn kể như vô phương! Một ý nghĩ bi đát, nhưng điều may mắn bỗng đến
với đơn vị. Anh phát hiện có đạn tiếp tế của đơn vị bảo đảm ở phía ngoài,
cách trận địa không xa lắm. Tuy nhiên không đơn giản mà đưa được đạn
vào trận địa vì địch bắn rất dữ khó có thể vượt qua lưới lửa của chúng.

Tình huống hết sức ngặt nghèo. Địch có hiện tượng sắp mở đợt phản

kích. Mọi người nhìn nhau lo lắng, chờ đợi sự xử trí quyết đoán của người
chỉ huy cao nhất. Những phút giây nặng nề trôi qua. Bỗng Oanh nhẹ nhàng
đến bên Ba Phong đề nghị:

- Chú Ba, cháu xin được đi làm nhiệm vụ tiếp đạn!

Ba Phong có vẻ thảng thốt. Nhưng khi ngắm cô gái mặt mày hốc hác,

anh phân vân: Oanh đi thì ai làm liên lạc trong lúc khẩn thiết này. Làm sao
nó có thể băng qua tầm hỏa lực như mưa của địch. Rủi nó hy sinh thì thật là
rối. Thấy Ba Phong trầm ngâm, Oanh nắm tay anh, giục:

- Sao chú, đạn hết rồi!

Ba Phong như sực tỉnh nhận ra sự hợp lý trong đề nghị của Oanh. Con

số thương vong của các tổ chiến đấu trở thành gánh nặng. Song điều quan
trọng hơn thế, sự sống còn của đơn vị để duy trì trận đánh đến cùng. Anh
tin tưởng cô gái được "thử lửa" luôn biết nhận khó khăn ác hệt về mình, sẽ
làm tròn trọng trách. Ba Phong gật đầu thay cho một câu hạ mệnh lệnh.

Không ngờ hỏa lực địch chùng xuống, Oanh lao đi lẹ như một con thoi.

Lúc chạy, lúc bò tránh những luồng đạn bắn cầm chừng, phải vất vả lắm cô
mới vượt ra được phía ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.