BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 278

tĩnh, anh ta đúng là một đối thủ rất đặc biệt của tôi, tôi thừa nhận rằng lần
này tôi đã thua.”

“Cho nên, cuối cùng anh đã báo cảnh sát đến cứu chúng tôi chứ gì?” Tôi áp
tay lên ngực, hỏi Bồ Bằng một câu cuối cùng: “Tại sao anh bố trí cho
Vương Hải Thành ăn no rồi chết? Tôi không cho rằng khi đó đúng là anh ta
ăn no.”

“Muốn đánh tan một đội quân, thì phải đánh vào quân tâm

[10]

trước, quân

tâm rối loạn thì họ tự tan rã, không cần đánh cũng thắng.” Bồ Bằng trả lời.

“Tôi hiểu rồi, anh làm thế với mục đích là để cho mọi người nghi kỵ lẫn
nhau, tàn sát lẫn nhau. Chắc cũng là anh đã nẫng con khỉ to ấy giấu đi chứ
gì?” Nói rồi tôi đứng lên, chân thành nói một câu: “Dù sao cũng cảm ơn anh
đã cho tôi biết tất cả sự thật.”

“Tôi cũng cảm ơn cô đã nghe tôi kể chuyện.” Bồ Bằng rất đàng hoàng nhìn
tôi, mỉm cười.

“Có lẽ nên nói rằng, anh chấp nhận bao gian nan khổ sở, rất mạo hiểm nữa,
để bố trí ván cờ này là vì muốn khiêu chiến với bản thân, khiêu chiến với
La Thiên, đồng thời trừng phạt những người đầy mình tội lỗi như Cố Phong
và mấy người kia?”

“Con người ta có chấp nhận khiêu chiến thì mới tiến bộ được, và, nếu đã
làm những điều sai trái thì cũng phải chấp nhận trừng phạt.”

“Anh...” Thằng cha này đã vượt quá cả khái niệm về một thằng điên rồi, tôi
chăm chú nhìn hắn hồi lâu, rồi nói: “Thẳng thắn mà nói, đôi lúc tôi rất khó
phán đoán anh là người tốt hay kẻ xấu; hoặc nên nói anh giống như Lucifer
- thiên thần sa ngã, đứng giữa Thượng đế và quỷ Satan

[11]

.”

“Thiên thần sa ngã! Cách gọi này hay đấy, nhưng cô nên nhớ cho...” Hắn
nửa cười nửa không nhìn tôi, ánh mắt của hắn khiến tôi sởn gai ốc. “Mỗi
con người chúng ta đều là một thiên thần sa ngã, mỗi con người chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.