BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 112

Thật dễ chịu khi biết rằng hai cậu con trai đang ở rất gần. Ba cô nhóc

cuối cùng cũng vào phòng của Marybelle, mệt lử. Anne và Marybelle lại
trèo lên giường, còn George ngả người xuống chiếc đi văng nhỏ nhưng
thoải mái, kéo một cái chăn dày lên người. Bất chấp tất cả những lo lắng và
bồn chồn, đám con gái sớm thiếp đi vì kiệt sức.

Bọn con trai nói chuyện một chút, khi chúng nằm trên giường cũ của Bồ

hóng, nơi chú Quentin trước đó một lúc đã nằm ngủ. Julian không nghĩ sẽ
có thêm chuyện gì xảy ra vào đêm đó. Cậu và Dick ngủ thiếp đi, nhưng
Julian vẫn sẵn sàng tỉnh giấc trước tiếng động nhỏ nhất.

Sáng hôm sau chúng bị đánh thức bởi Sarah đang tỏ vẻ cực kỳ kinh

ngạc, bà vào để kéo rèm và mang cho bố George một ấm trà sáng. Bà không
thể tin vào mắt mình khi thấy hai cậu bé đang ở trên giường của khách - và
chẳng có vị khách nào cả!

“Chuyện này là sao?” Sarah hỏi, há hốc mồm. “Chú các cậu đâu rồi?

Sao các cậu lại ở đây?”

“Ồ, bọn cháu sẽ giải thích sau ạ,” Julian đáp, cậu không muốn đi sâu

vào bất cứ chi tiết nào với Sarah, một người khá ba hoa. “Bà có thể để trà
lại, Sarah ạ. Chúng tôi rất thích trà!”

“Được, nhưng chú các cậu đâu rồi? Ông ấy đang ở trong phòng các cậu

à?” bà Sarah bối rối hỏi. “Chuyện gì vậy?”

“Nếu muốn bà có thể đến nhìn vào phòng chúng tôi xem chú ấy có ở đó

không,” Dick nói, muốn thoát khỏi người đàn bà đang sửng sốt này. Bà biến
mất, nghĩ rằng cả cái gia đình này hẳn đều điên mất rồi. Dù vậy bà đã để ấm
trà nóng lại, và bọn con trai lập tức mang nó sang phòng của đám con gái.
George mở khóa cửa cho chúng vào. Chúng lần lượt chuyền tay nhau nhấm
nháp trà nóng từ một chiếc tách duy nhất.

Ngay sau đó Sarah quay trở lại, cùng với Harriet và Block. Khuôn mặt

của Block vẫn trống rỗng như mọi khi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.