BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 127

Cậu nhanh chóng tra đinh ốc vào. Rồi cậu nhìn đồng hồ.

“Gần đến giờ ăn rồi, anh đang đói mèm đây. Giá mà anh bạn Bồ hóng ở

đây nhỉ - cả chú Quentin nữa. Hy vọng họ vẫn ổn - và cả Timmy nữa,”
Julian nói. “Không hiểu Block vẫn đang ở trên giường - hay đang lượn lờ
trong những đường hầm nhỉ. Anh sẽ đi nhòm ông ta một lần nữa.”

Cậu sớm quay lại, vẻ bối rối. “Có, ông ta vẫn ở đó, đang nằm trên

giường. Chuyện này lạ lùng hết sức.”

Block không xuất hiện vào giờ ăn trưa. Sarah nói ông ta đã yêu cầu

không bị làm phiền, nếu ông ta không xuất hiện.

“Ông ấy đang bị đau đầu khủng khiếp,” bà nói. “Có lẽ chiều nay ông ấy

sẽ ổn.”

Bà rất muốn nói chuyện về mọi việc, nhưng bọn trẻ quyết định không

nói gì với bà hết. Bà rất tốt bụng và chúng cũng quý bà, nhưng không hiểu
sao chúng không tin bất cứ ai ở Đỉnh Buôn lậu. Vậy nên Sarah chẳng moi
được gì từ chúng, và bỏ cuộc trong giận dỗi.

Sau bữa ăn, Julian xuống tầng nói chuyện với ông Lenoir. Cậu cảm thấy

rằng dù cho Thanh tra cảnh sát không có ở đồn thì cũng phải có ai đó khác
được thông báo. Cậu rất lo lắng về chú của mình và Bồ hóng. Cậu không
thể thôi tự hỏi rằng liệu có phải ông Lenoir đã bịa đặt một chút về việc ngài
Thanh tra đi vắng, để câu giờ hay không.

Ông Lenoir trông có vẻ cáu giận khi Julian gõ cửa phòng nghiên cứu

của ông. “Ồ, là cháu à!” ông nói với Julian. “Ta cứ nghĩ là Block. Ta đã ấn
chuông gọi ông ta mãi. Chuông kêu trong phòng ông ta mà ta không thể
hiểu tại sao ông ta lại không đến. Ta muốn Block cùng ta tới đồn cảnh sát.”

“Tốt đấy!” Julian nghĩ. Rồi cậu nói to. “Cháu sẽ đi giục ông ấy giùm

ông, ông Lenoir ạ. Cháu biết phòng ông ấy ở đâu rồi.”

Julian chạy lên cầu thang và tới chiếu nghỉ nhỏ nơi có cầu thang phụ dẫn

đến phòng ngủ của nhân viên. Cậu đẩy mở cửa phòng Block.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.