BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 40

“Em cũng không thích sống ở đây,” nó nói. “Em sẽ rất vui khi được tới

học ở trường nội trú, giống như anh Bồ hóng vậy. Chỉ trừ việc lúc đó em sẽ
phải bỏ lại mẹ một mình.”

“Đi nào,” Bồ hóng nói, rồi dẫn đường. “Chúng ta nên để Timmy lại

trong tủ quần áo cho tới khi quay về, phòng trường hợp Block chơi mấy trò
rình rập. Tôi sẽ khóa cửa tủ đồ và cầm theo chìa khóa.”

Cảm thấy hơi buồn vì phải để mặc Timmy bị nhốt trong tủ quần áo, bọn

trẻ đi theo Bồ hóng và Marybelle xuống hành lang đá tới cánh cửa gỗ sồi.
Chúng đi qua cánh cửa, và thấy mình đang đứng trên đỉnh của một dãy cầu
thang lớn, rộng và thoai thoải. Chúng bước xuống một sảnh lớn.

Phía bên phải có một cánh cửa, Bồ hóng mở ra. Nó bước vào và nói với

ai đó.

“Mọi người đây ạ,” nó nói. “Con xin lỗi vì đã vội vã đưa họ lên phòng

mình như thế. Nhưng con quá phấn khích vì được gặp các bạn ấy, bố ạ!”

“Cách cư xử của con vẫn cần lịch sự thêm một chút đấy, Pierre,” ông

Lenoir nói, bằng một giọng trầm. Đám trẻ nhìn ông ta. Ông ngồi trong một
chiếc ghế lớn bằng gỗ sồi, một người đàn ông có dáng vẻ giản dị, thông
thái, với mái tóc màu vàng nhạt chải ngược, và đôi mắt xanh như mắt
Marybelle. Ông không ngừng mỉm cười, nhưng chỉ có miệng cười, còn mắt
thì không.

“Đôi mắt mới lạnh lùng làm sao!” Anne nghĩ khi bước tới bắt tay ông.

Bàn tay ông cũng thật lạnh lẽo. Ông mỉm cười với nó, và vỗ lên vai nó.

“Quả là một cô bé ngoan!” ông nói. “Cháu sẽ là một người bạn tốt của

Marybelle. Ba cậu nhóc dành cho Bồ hóng, và một cô bé cho Marybelle. Ha
ha!”

Rõ ràng ông nghĩ George là con trai, mà trông nó cũng khá giống con

trai - nó mặc quần jean và áo len như mọi khi, còn mái tóc xoăn thì ngắn
cũn cỡn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.