BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 5

đến đứa khác, thích thú với vẻ phấn khích của bọn trẻ. Timmy cũng chia sẻ
sự phấn khích đó, như nó vẫn thường chia sẻ tất thảy mọi điều.

Nhưng tất nhiên người nó yêu mến nhất chính là cô chủ George. George

đã nuôi nó từ khi nó còn là một chú chó con nhỏ xíu. Học kỳ nào cô nhóc
cũng đưa nó tới trường cùng mình, vì George và Anne học ở một trường nội
trú cho phép đem vật nuôi vào. Nếu không như thế, thì nhất định George sẽ
không chịu đi học!

Họ đi tới Kirrin trên một chiếc xe ngựa nhỏ. Trời lộng gió và rất lạnh,

bọn trẻ run rẩy kéo áo khoác quấn chặt quanh người.

“Lạnh khủng khiếp,” Anne nói, răng bắt đầu va lập cập vào nhau. “Còn

lạnh hơn cả mùa đông ấy!”

“Là do gió đấy,” cô Fanny nói, đắp một cái chăn lên người nó. “Một hai

ngày nay gió trở mạnh lắm. Ngư dân họ đã kéo thuyền lên cao trên bãi vì sợ
sẽ có bão lớn.”

Bọn trẻ nhìn thấy những con thuyền được kéo lên rất cao khi đi qua bãi

biển nơi chúng thường xuyên tới tắm. Giờ thì chúng thấy không muốn tắm
chút nào hết. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm chúng run lên cầm cập rồi.

Gió rít trên mặt biển. Những đám mây lớn lướt nhanh trên đầu. Sóng va

vào bãi biển tạo nên một thứ tiếng ồn khủng khiếp. Điều đó kích động
Timmy, khiến chú bắt đầu sủa vang.

“Yên lặng nào, Tim,” George nói, vỗ về chú chó. “Giờ thì cậu sẽ phải

học cách làm một chú chó ngoan và trật tự khi chúng mình đã lại về nhà,
nếu không bố sẽ cáu với cậu đấy. Bố có bận lắm không hả mẹ?”

“Rất bận,” mẹ cô đáp. “Nhưng giờ khi các con về nhà, bố sẽ làm việc ít

thôi. Chắc là bố muốn đi dạo với các con, hoặc lên thuyền ra khơi nếu thời
tiết dịu.”

Bọn trẻ nhìn nhau. Chú Quentin không phải là người bạn lý tưởng. Ông

chẳng có chút khiếu hài hước nào, những lúc mà bọn trẻ cười giòn giã, mỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.