BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 6

ngày chúng cười như thế dễ đến hai chục lần là ít, thì ông lại chẳng thấy có
gì đáng cười.

“Xem ra kỳ nghỉ này sẽ không được dễ chịu cho lắm nếu chú Quentin ở

bên chúng ta phần lớn thời gian,” Dick nói nhỏ với Julian.

“Suỵt,” Julian khẽ ra hiệu, sợ rằng cô Fanny sẽ nghe được, và bị tổn

thương. George cau mày.

“Ôi mẹ ơi! Đi với chúng con bố sẽ chán ngấy lên đấy, mà bọn con cũng

thấy chán.”

George rất thẳng thắn, nó chẳng bao giờ học được cách giữ mồm giữ

miệng. Mẹ nó thở dài. “Đừng nói thế chứ con. Mẹ dám khẳng định đi với
các con một lúc là bố con sẽ phát chán lên thôi. Nhưng để bố hưởng một
chút cuộc sống tuổi trẻ cũng tốt đấy chứ.”

“Đến nơi rồi!” Julian nói khi xe ngựa dừng lại bên ngoài một ngôi nhà

cổ. “Lều Kirrin! Chao ôi, gió hú quanh đây mới khiếp làm sao, cô Fanny
ạ!”

“Phải. Tối qua gió rít ồn khủng khiếp. Con đưa xe ngựa vòng ra phía sau

nhé, Julian, trong khi mọi người dỡ đồ. Ồ, chú con đến giúp kìa!”

Chú Quentin bước ra, một người đàn ông cao lớn, vẻ thông thái, lông

mày hơi chau lại. Ông mỉm cười với lũ trẻ rồi hôn George và Anne.

“Chào mừng tới Lều Kirrin!” ông nói. “Ta khá mừng vì bố mẹ con đi

vắng đấy, Anne ạ, vì giờ chúng ta lại được đón tất cả các con ở đây!”

Ngay sau đó họ ngồi quây quần quanh bàn để dùng một bữa trà thịnh

soạn. Cô Fanny luôn chuẩn bị chu đáo cho bữa ăn đầu tiên của bọn chúng
tại đây, vì bà biết chúng sẽ rất đói sau một hành trình dài trên tàu.

Cuối cùng thì ngay cả George cũng thấy thỏa mãn. Ngả lưng vào ghế,

nó ước gì mình có thể ních thêm dù chỉ một chiếc bánh ngọt mới ra lò ngon
lành của mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.