BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 7

Timmy ngồi sát vào cô chủ. Nó không được cho ăn vào giờ dùng bữa

nhưng thật ngạc nhiên là bao nhiêu thứ ngon lành cứ tìm tới nó dưới gầm
bàn!

Gió hú quanh nhà. Cửa sổ đung đưa mạnh, cửa ra vào rung lắc, còn

những tấm thảm thì cứ bập bồng liên tục mỗi khi gió lùa xuống dưới.

“Trông cứ như có mấy con rắn đang luồn lách bên dưới vậy,” Anne nói.

Timmy nhìn chúng gầm gừ. Nó là một chú chó khôn ngoan, nhưng không
hiểu nổi tại sao những tấm thảm lại uốn éo cái kiểu kỳ lạ như vậy.

“Hy vọng đêm nay gió sẽ lắng xuống,” cô Fanny nói. “Đêm qua nó

khiến cô mất ngủ. Julian yêu quý, trông con hơi gầy đấy. Con học vất vả
quá à? Cô phải bồi dưỡng cho con thôi.”

Bọn trẻ cười phá lên. “Mẹ nói đúng như bọn con nghĩ!” George nói.

“Chúa ơi, cái gì vậy?”

Tất cả ngồi yên, kinh ngạc. Có một tiếng sầm rất to trên mái nhà,

Timmy dựng cả hai tai lên và gầm gừ dữ dội.

“Một miếng ngói bị rơi khỏi mái rồi,” chú Quentin nói. “Phiền quá!

Chúng ta sẽ phải lợp lại đống ngói bị long, Fanny ạ, khi bão tan, nếu không
nhà sẽ bị dột mất.”

Bọn trẻ hy vọng ông chú của chúng sẽ quay về phòng nghiên cứu của

mình sau bữa trà, như ông vẫn thường làm, nhưng lần này thì không như
vậy. Chúng muốn chơi bài, nhưng có chú Quentin ở đó thì không được ổn
lắm. Ông chơi thật tình chẳng giỏi chút nào, thậm chí ngay cả với một trò
chơi đơn giản như bài xờ náp.

“Các con có biết một cậu bé tên là Pierre Lenoir không?” Chú Quentin

đột nhiên hỏi, lấy từ trong túi ra một lá thư. “Chú nghĩ cậu ta học cùng
trường với con và Dick đó, Julian ạ.”

“Pierre Lenoir - ồ ý chú là anh chàng Bồ hóng ấy ạ,” Julian nói. “Vâng -

nó ở cùng lớp với Dick. Điên như một gã bán thịt viên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.