BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 83

“Chúng con tóm được một tên trộm và đã trói hắn lại rồi,” Bồ hóng hổn

hển nói.

Ông Lenoir chạy hai bậc một lên cầu thang tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Ông thấy một dáng người đang quẫy đạp trên nền đất, bị trói chặt trong
những tấm rèm nặng trịch. “Một tên trộm! Ý con là một kẻ trộm đêm à?
Con phát hiện ra hắn ở đâu vậy?”

“Hắn nấp sau những tấm rèm ạ!” Julian đáp. “Chúng cháu đã giữ được

hắn và trói lại trước khi hắn có thể trốn thoát. Bác có thể gọi cảnh sát được
không ạ?”

Một giọng nói đau khổ cất lên từ phía trong những tấm rèm. “Thả tôi ra!

Tôi bị cắn rồi! Thả tôi ra đi!”

“Trời ơi! Bọn bây đã trói Block đấy!” ông Lenoir nói, sửng sốt xen lẫn

tức giận. “Cởi trói cho ông ta đi, nhanh lên.”

“Nhưng - đó không thể là Block được. Hắn đã trốn sau những tấm rèm

cửa sổ đó mà,” Bồ hóng phản đối.

“Làm như được bảo đi,” ông Lenoir ra lệnh, cáu tiết. Anne nhìn chóp

mũi của ông. Phải, nó đang chuyển sang màu trắng, như mọi khi!

Mấy đứa con trai miễn cưỡng cởi dây ra. Block giận dữ tách những tấm

rèm đang quấn quanh mình và nhìn ra ngoài, khuôn mặt trống rỗng như mọi
khi của ông ta đỏ au lên vì cuồng nộ và sợ hãi.

“Tôi sẽ không chịu đựng sự việc như thế này đâu!” ông ta nổi xung.

“Nhìn chân tôi đây này, thưa ông! Tôi đã bị cắn. Chỉ có một con chó mới có
thể làm việc đó. Ông thấy chân tôi chứ?”

Rõ ràng trên chân ông ta có những vết răng đang dần tím tái lại. Timmy

đã tợp một phát ra trò và suýt nữa thì xuyên cả qua da.

“Ở đây làm gì có chó,” bà Lenoir nói, cuối cùng cũng rụt rè bước lên

cầu thang. “Ông không thể bị cắn bởi một con chó được, Block à.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.