BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 88

Sau bữa trưa, tất cả tới phòng của Julian để thảo luận. George đi với

chúng. Nhưng sau vài phút nó rời nhóm. “Tôi sẽ quay lại ngay,” nó nói.
Chúng không nhận thấy gì và tiếp tục thảo luận cách giải cứu Timmy. Xem
ra cách duy nhất là đột kích vào phòng nghiên cứu, và cố gắng vào trong
hành lang bí mật mà không bị phát hiện.

“Nhưng giờ bố dượng tôi đang làm việc ở đó,” Bồ hóng nói. “Và tôi sẽ

không ngạc nhiên nếu ông ấy khóa cửa khi rời phòng.”

George không quay lại. Sau khoảng mười phút, Anne bắt đầu lo lắng.

“George có thể đang làm gì được nhỉ? Từ lúc cậu ấy đi tới giờ cũng phải

mười phút rồi.”

“Ồ, có lẽ cậu ấy đi xem phòng cũ của anh đã được mở khóa chưa ấy

mà,” Bồ hóng nói rồi đứng dậy. “Anh sẽ nhòm ra xem cậu ấy có ở quanh đó
không.”

George không có ở đó. Xem chừng nó chẳng có ở đâu quanh đó cả! Nó

không có trong hành lang dẫn tới phòng của Bồ hóng; nó không thể ở trong
căn phòng đó vì nơi đó vẫn đang bị khóa, và cũng chẳng có trong phòng
Marybelle luôn.

Bồ hóng nhòm vào phòng của George, nơi nó ở chung với Anne. Nhưng

căn phòng cũng trống rỗng. Bồ hóng đi xuống cầu thang và dò tìm xung
quanh một chút. Không có George!

Nó quay lại chỗ những đứa còn lại, bối rối.

“Tôi chẳng thấy cậu ấy đâu cả,” nó nói. “Cậu ấy có thể ở đâu nhỉ?”

Anne tỏ vẻ lo lắng. Đây quả là một ngôi nhà kỳ lạ, với những chuyện

xảy ra thật quái đản. Nó ước gì George xuất hiện.

“Nó không lẻn vào phòng nghiên cứu nhỏ đấy chứ?” Julian đột nhiên

nói. “Cố tìm cách vào hang cọp rõ là kiểu của George!”

“Tôi đã không nghĩ đến điều đó,” Bồ hóng nói. “Thật ngốc quá! Tôi sẽ

đi xem sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.