BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 91

Nhưng nó không còn bị khóa lại từ bên trong nữa. George quỳ trong cái

rương tối tăm và cân nhắc các vấn đề. Nó muốn vào được phòng nghiên
cứu đó. Nó muốn đi qua cửa vào hành lang bí mật, nơi Timmy ở. Hành lang
đó dẫn từ phòng nghiên cứu tới phòng ngủ cũ của Bồ hóng và đâu đó trong
hành lang đấy là Timmy.

George không biết rõ mình sẽ làm gì sau khi đã đón được Timmy. Có lẽ

Bồ hóng sẽ đưa Timmy đến chỗ ai đó có thể chăm sóc nó dùm George, một
ai đó trên Đồi Ruồng bỏ.

Cô nhóc nghe thấy tiếng ông Lenoir ho, tiếng giấy tờ loạt xoạt. Rồi nó

nghe thấy tiếng lách cách của cửa tủ được mở ra và đóng vào. Rõ ràng là
ông Lenoir đang rất bận!

Rồi ông la lối vì một điều không vừa ý. Ông nói gì đó bằng một giọng

cáu kỉnh nghe như, “Mình đã để cái đó ở đâu nhỉ?”

Cửa mở đột ngột và ông Lenoir bước ra. George chỉ vừa kịp đóng cái

nắp mà nó đang mở ra để cho thoáng khí. Nó quỳ gối trong chiếc rương,
run rẩy, khi ông Lenoir đi qua đó và tiếp tục băng qua sảnh.

George đột nhiên nhận ra đây là cơ hội của mình. Ông Lenoir có lẽ sẽ đi

trong vài phút và cho nó thời gian mở tấm ván trong tường đó! Nó đẩy nắp
rương lên, nhanh chóng nhảy ra ngoài. Nó chạy vào phòng nghiên cứu, tới
chỗ Bồ hóng đã ấn tấm ván.

Nhưng chưa kịp lần những ngón tay lên lớp gỗ sồi nâu trơn mịn, nó

nghe thấy những tiếng bước chân trở về! Ông Lenoir chỉ mới đi có nửa
phút. Ông ta đang trở lại.

Trong cơn hoảng loạn, George tội nghiệp nhìn quanh tìm một chỗ trốn.

Có một chiếc tràng kỷ lớn dựa vào tường. George lẩn ra sau chiếc ghế, thấy
vừa đủ khoảng trống để cúi người ở đó mà không bị nhìn thấy. Nó chỉ vừa
kịp đến nơi thì ông Lenoir vào phòng, khóa cửa lại, và ngồi xuống bên bàn
làm việc. Ông bật một chiếc đèn bàn lớn trên đó, và cúi xuống xem xét một
số tài liệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.