BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 93

Chiếc tràng kỷ kêu cọt kẹt phía dưới ông. George lại cố nín thở, sợ rằng

lúc này ông đang ở quá gần nên nhất định sẽ nghe thấy tiếng nó.

Chẳng mấy chốc một tiếng ngáy khe khẽ vọng đến tai nó. Rồi lại một

tiếng, một tiếng nữa. Ông Lenoir đã ngủ say! George đợi thêm vài phút.
Tiếng ngáy tiếp tục phát ra, hơi to hơn một chút. Chắc bây giờ đã an toàn để
lẻn ra khỏi chỗ trốn rồi nhỉ?

George bắt đầu cử động, rất cẩn trọng và lặng lẽ. Nó bò tới cuối tràng

kỷ. Nó len ra ngoài từ phía sau ghế. Những tiếng ngáy vẫn tiếp tục.

Nó đứng thẳng dậy và rón rén tiến tới tấm ván đã trượt sang một bên.

Nó bắt đầu lần tay ấn ở nhiều chỗ, cố gắng tìm ra cái chốt có thể di chuyển
tấm ván sang một bên.

Nó xem chừng không thể tìm ra. Mặt nó đỏ gay vì lo lắng. Nó liếc nhìn

ông Lenoir đang ngủ, rồi hối hả loay hoay với tấm ván. Chốt để ấn đâu nhỉ,
ôi, nó ở đâu rồi?

Rồi một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau nó, khiến nó giật nảy

mình.

“Chính xác mày nghĩ mày đang làm gì vậy, anh bạn? Sao mày dám vào

phòng nghiên cứu của ta và làm loạn lên thế hả?”

George quay lại đối mặt với ông Lenoir. Ông luôn nghĩ nó là một thằng

nhóc! Nó không biết phải nói gì. Trông ông vô cùng tức giận và chóp mũi
ông đã chuyển sang màu trắng.

George sợ hãi. Nó chạy tới bên cửa, nhưng ông Lenoir đã tóm được nó

trước khi nó kịp mở. Ông ta lay người nó.

“Mày đang làm gì trong phòng nghiên cứu của ta? Chính mày đã gõ cửa

và chạy mất đúng không? Mày nghĩ chơi khăm như thế vui lắm à? Ta sẽ
sớm dạy cho mày rằng không phải vậy đâu!”

Ông mở cửa và gọi to. “Block! Tới đây! Sarah, nói với Block ta cần ông

ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.