BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 97

Chúng sợ rằng có thể Block sẽ đi rình rập quanh phòng của Marybelle và
phát hiện ra. Thế nên George đã lén đưa cái thang sang phòng mình, và giấu
trong cái va li khóa kín của nó.

Lúc này hai bàn tay nó khẽ run lên vì phấn khích, nó mở khóa va li và

lấy ra chiếc thang dây. Có lẽ nó có thể trốn thoát bằng đường cửa sổ nhờ cái
thang. Nó lại nhìn ra ngoài, tay nắm cái thang.

Nhưng những ô cửa sổ nhìn ra bức tường thành ở ngay đó. Phòng bếp

chắc cũng ở ngay phía dưới và có lẽ Block sẽ nhìn thấy nó trèo xuống mất.
Như vậy không ổn rồi. Nó phải đợi cho tới lúc trời tối.

Khi những đứa khác quay lại, nó kể với chúng những gì mình định làm,

nói bằng một giọng thật khẽ qua cánh cửa.

“Tôi sẽ trèo xuống, bằng cách nào đó men theo cái thang dây, rồi nhảy

xuống và lén trở lại,” nó nói. “Các cậu phải tìm cách lấy được thức ăn cho
tôi, và tôi sẽ lấy chúng. Rồi tối nay, khi mọi người đã đi ngủ tôi sẽ lại vào
phòng nghiên cứu và tìm đường thông tới hành lang bí mật. Bồ hóng có thể
giúp tôi. Như vậy tôi có thể đón Timmy.”

“Phải đấy,” Bồ hóng nói. “Tuy nhiên, chờ đến lúc trời gần tối rồi hãy leo

xuống thang nhé. Block đã vào phòng nghỉ vì bị đau đầu nặng, nhưng Sarah
và Harriet vẫn đang trong bếp, và hẳn rằng cậu sẽ không muốn bị phát hiện
đâu.”

Vậy là, khi chạng vạng phủ một tấm rèm màu tía mượt mà lên tòa nhà,

George tuồn mình xuống chiếc thang dây ngoài cửa sổ. Nó chỉ cần thả
khoảng một phần tư cái thang ra vì thang dài hơn quá nhiều so với khoảng
cách ngắn như vậy. George cột cái thang vào chân chiếc giường nhỏ bằng
gỗ sồi nặng trịch. Rồi nó trèo ra ngoài cửa sổ và lặng lẽ leo xuống thang
dây.

Nó trèo qua cửa sổ phòng bếp, thật may là lúc này đã được kéo rèm. Nó

đáp thẳng xuống bức tường cổ. Nó đã mang theo một cái đèn pin bên mình
nên có thể nhìn được xung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.