“Cứ đi xem mình có tìm ra nó không,” Anne hào hứng đề nghị. Chúng
cùng tới tòa tháp ở bên phải pháo đài, nhưng rất rõ ràng là dù cửa xuống
từng ở đâu thì nó cũng đã biến mất! Mặt bên này của pháo đài đã rất đổ nát,
đầy rẫy hàng đống đá vỡ không thể di dời được. Chẳng bao lâu hai đứa đã
từ bỏ việc tìm kiếm.
“Phù!” Dick kêu lên. “Tao ghét phải nghĩ đến việc Julian và George
khốn khổ đang bị nhốt dưới kia mà mình thậm chí không thể làm gì giúp
họ! Ôi, Anne, mày không nghĩ ra cách nào hay sao?”
Anne ngồi xuống một phiến đá và nghĩ rất lung. Rồi mặt nó sáng lên một
chút và nó quay sang Dick.
“Dick! Em đoán là… em đoán chúng ta có thể trèo xuống cái giếng, phải
không?” nó hỏi. “Anh biết là giếng đi qua khu hầm ngục, và có một cái lỗ
hổng trên thân giếng để vào hầm, bởi vì anh có nhớ bọn mình đã thò được
đầu và vai qua đó rồi nhìn theo lòng giếng lên trời không? Anh có nghĩ
mình sẽ lách qua được tấm đá, thứ mà em vừa ngồi lên ấy, thứ rơi chắn
ngang lòng giếng ấy?”
Dick nghĩ về ý tưởng đó. Nó tới chỗ giếng nước và nhìn xuống. “Này,
tao nghĩ là mày đúng đấy, Anne,” cuối cùng nó nói. “Chúng ta có thể lách
qua tấm đá kia. Vừa đủ chỗ. Nhưng tao không biết cái thang sắt này kéo
xuống bao xa.”
“Ôi, Dick, hãy thử đi mà,” Anne nói. “Đó là cơ hội duy nhất để chúng ta
giải thoát cho hai người kia!”
“Ồ,” Dick nói. “Tao sẽ thử, nhưng không phải mày, Anne. Tao không
định để mày ngã xuống cái giếng đó. Cái thang có thể bị gãy giữa chừng,
bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Mày phải ở trên này còn tao sẽ thử xem
mình có thể làm gì.”
“Anh nhớ cẩn thận đấy,” Anne lo lắng nói. “Mang theo một cái dây
thừng, Dick ạ, để nếu như bỗng cần đến dây thừng thì anh không phải leo
lại lên trên này mà lấy nữa.”
“Ý hay,” Dick tán thành. Nó tới căn phòng đá nhỏ và lấy một trong
những sợi dây thừng mà chúng để ở đó. Nó quấn mấy vòng dây quanh eo.
Rồi nó quay trở lại chỗ Anne.