BỘ NĂM TRÊN ĐẢO GIẤU VÀNG - Trang 18

George nhìn cậu chằm chằm. “Tôi sẽ xem,” nó nói. “Tôi không kết giao

với ai đó chỉ vì họ là bà con của mình hoặc những lý do ngu ngốc tương tự.
Tôi chỉ kết giao với người tôi thấy ưa.”

“Bọn anh cũng thế,” Julian đáp. “Bọn anh có thể cũng không ưa em, tất

nhiên.”

“Ồ!” George đáp như thể suy nghĩ đó chưa từng nảy ra trong đầu nó.

“Chà, các người có thể không ưa, tất nhiên. Nghĩ lại mới thấy, quả là có
hàng tá người chẳng ưa tôi.”

Anne đang mải mê ngắm nhìn vịnh biển xanh. Ở lối vào vịnh có một đảo

đá kỳ dị, trên mỏm cao nhất nổi lên thứ gì đó trông giống một pháo đài cổ
đổ nát.

“Chỗ kia chẳng phải rất hay sao?” nó nói. “Em tự hỏi không biết nó tên

là gì.”

“Đảo Kirrin,” George đáp. Giờ nó đã quay ra ngắm biển, mắt nó cũng

xanh biếc một màu với biển khơi. “Nơi đó mà đi thăm thú thì rất tuyệt. Nếu
tôi thấy ưa mấy người, tôi có thể sẽ dẫn ra đó. Nhưng tôi không có hứa đâu.
Cách duy nhất để ra đó là dùng thuyền nhỏ.”

“Cái đảo kỳ cục đó thuộc về ai vậy?” Julian hỏi.
George thả ra câu trả lời đáng kinh ngạc nhất. “Thuộc về tôi,” nó tuyên

bố. “Ít nhất là nó sẽ thuộc về tôi, một ngày nào đó! Nó sẽ là hòn đảo của
một mình tôi, và pháo đài của một mình tôi thôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.