BỐ Y THẦN TƯỚNG HỆ LIỆT - Trang 22

ra, chẳng biết lúc nãy xảy ra chuyện gì, chàng kêu toáng lên:

- Ối chao!
Vãn Đường giật thót người, ngoác mồm mắng:
- Ngươi muốn chết à?
Giáng Hồng càu nhàu:
- Tiểu Phi điên thật rồi!
Vãn Cung ghé đầu nhìn qua.
Vãn Cung vốn ngồi rìa phải, chàng nghe tiếng lao xao, cũng tò mò

muốn biết chuyện gì, chàng nhoài người qua cũng chẳng thấy rõ, lại thấy
sắc mặt Vãn Đăng! Sắc mặt Vãn Đăng tái như thịt ươn, nhưng trên má có
luồng khí to như hai nắm đấm, đỏ rực như lửa.

Vãn Cung sững người, bất giác nắm cánh tay đang run bần bật như

người bị bệnh thương hàn của Vãn Đăng kêu lên:

- Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh...
Chàng vốn tưởng Vãn Đăng bị bệnh. Nhưng chàng chưa hỏi dứt lời, cổ

họng Vãn Đăng kêu khò khè, "òa" một tiếng, máu phun cả vào mặt Vãn
Cung. Hai luồng khí trên má vẫn đang phun trào.

Trong khoảng sát na, khuôn mặt Vãn Cung lốm đốm đỏ như nổi ban,

chàng vội đưa hai tay ôm mặt, máu tươi như hàng trăm, viên hoàng thạch
bắn vào mặt chàng, nhưng đáng sợ hơn là khi chàm chạm vào cánh tay Vãn
Đăng, lại có cảm giác như điện giật, hai ngón tay trỏ và giữa đau như bị đứt
lìa, cảm giác đau nhói dâng lên tận óc.

Vãn Đăng gầm lớn một tiếng, phóng vọt lên trời.
Mọi người đang chăm chú xem tuồng, chợt nghe có tiếng gầm nên đều

giật mình.

Vãn Đường và Giáng Hồng đều thất kinh, quay đầu lại thì thấy đại sư

huynh Vãn đăng phun máu, nhị sư huynh Vãn Cung mặt đầy máu.

Thực ra Vãn Cung đã vô tình nhặt lại cái mạng cho Vãn Đăng. Lúc đó

Vãn Đăng bị khống chế nhịp tim, Vãn Cung vỗ một cái, luồng dị lực truyền
vào chàng ta một nửa,Vãn Đăng ứng biến cũng rất lợi hại, tự chấn động phế
phủ, phun máu ra, phá giải ma chướng, phóng vọt lên không trung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.