BỐ Y THẦN TƯỚNG HỆ LIỆT - Trang 65

Đây vốn là căn nhà bỏ hoang từ lâu, trong ngoài âm u, cỏ dại mọc đầy,

trước cửa mạnh nhện giăng đầy, bậc thềm đầy rêu.

Cánh cửa đã bật ra, người phá cửa là Câu Kì Phong.
Ánh sáng trong nhà tù mù, chẳng tỏ mặt người.
Vãn Phi thấy tiểu nương tử áp sát mình hơn.
Chàng hít một hơi:
- Nàng, nàng… đừng sợ, ta…
Chợt trong sánh đường vang lên một tiếng “cạch”
Vãn Phi và tiểu nương tử giật nảy mình.
Tiểu nương tử run rẩy nói:
- Bên trong, nên trong…
Vãn phí cố giả vờ bình tĩnh, chàng nuốt nước bọt, cẩn thận nhích về

phía trước, nói:

- Không sao, nhất định không sao….
Trong lòng thì kêu khổ, té ra chàng tuy gan dạ nhưng lại sợ đàn bà con

gái và ma quỷ nhất thế mà hôm nay chàng gặp cả hai.

Tiểu nương tử rụt rè nói:
- Hình như có… có…
Vãn Phi sợ xanh mặt:
- Không có, không…
Chàng cố ý cao giọng nói.
Ngay lúc này, chàng vấp một vật gì đó, tim chàng hầu như nhảy tọt ra

ngoài, chàng chúi nhủi về phía trước, chỉ nghe tiểu nương tử kêu thét lên.

Chàng tưởng nàng bị đánh lén, vội ngoái nhìn lại, chỉ thấy tiểu nương tử

che mặt kêu hoảng, Vãn Phi vội hỏi:

- Chuyện gì, chuyện gì…
Tiểu nương tử kinh hãi chỉ xuống đất.
Thì ra trong bóng chiều yếu ớt chiếu vào từ cửa lớn, có một xác người

nằm dưới đất.

Người này hai mắt trợn ngược, da đầu bị gọt sạch, cái đầu đầy máu me

nhầy nhụa, trông thật ghớm chết.

Xác người này chính là Câu Kì Phong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.