BỌN CHIẾM ĐÓNG - Trang 17

đồ vật bên trong các túi mới thấy cái ví của mình đã không cánh mà bay. Cả
cái bật lửa, tẩu thuốc lẫn bọc thuốc lá rời cũng biến đi đâu. Cái thẻ để đi xe
hàng tháng vẫn còn đó nhưng ảnh của S (cô bồ của tôi) và mấy tấm vé cơm
vẫn quen kẹp vào một nơi thì đã mất dạng. Vật còn sót lại nguyên vẹn
chăng chỉ là một mẩu bút chì gãy và quyển sổ tay.

Tôi hơi chưng hửng nhưng thực tình điều đó có gì đáng để tôi ngạc

nhiên đâu! Dầu sao tôi cũng muốn đi ra để hít thở không khí của cuộc đời
hãy còn biết nghĩa lý của bên ngoài và cũng để thủng thẳng suy nghĩ tìm
mưu đối phó. Sau khi men theo bức tường đi lần ra, tôi rón rén tiến được
đến cánh cửa ra vào. Thế nhưng khi vừa hết phập phồng vì ngỡ mình đã
thoát hiểm, một bàn tay từ đằng sau bỗng đặt nhẹ nhàng lên vai tôi. Đó là
bàn tay của cô con gái có khuôn mặt xinh xắn. Cô nhìn quanh với vẻ lo lắng
rồi ghé mặt sát bên tôi thì thầm, hơi thở của cô thoang thoảng mùi sữa:

- Này, em khuyên anh thực tình. Trong lúc cả nhà chưa thức giấc, hãy

chịu khó đun nước pha trà đi. Nếu được thì sửa soạn cơm sáng luôn thể.
Mấy ông anh của em, sáng nào họ cũng dễ phát cáu. Nếu không bằng lòng,
thế nào họ cũng triệu tập một cuộc họp và đặt anh vào một tình huống bất
lợi cho coi!"

Kiểu đó thì tôi còn biết ăn nói làm sao nữa! Không trả lời cô ta, và vẫn

cầm đôi giày trên tay (tôi hạ nó xuống, định xỏ vào chân nhưng nữa chừng
lại đổi ý), nhẹ nhàng mở cánh cửa rồi bước ra bên ngoài. Giọng thì thào của
cô bé như muốn đuổi theo tôi:

- Giày và quần áo là đồ em cho anh mượn tạm thôi đấy. Hôm qua, sau

khi anh đi ngủ rồi, một phiên họp được triệu tập và mọi người đã ra quyết
định như thế.

Cô chặn cánh cửa đang muốn đóng sập lại và nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.