BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 122

"Cha em muốn gì cơ chứ?"


"Có muốn gì đâu ... Ơ mà, có. Cha em mời chị ra phố uống trà để chứng tỏ
là chị không còn buồn giận và tha thứ cho ông ấy. Chị nên nhận lời không?"


Quan niệm của cha tôi về nhu cầu tha thứ ở những cô tóc đỏ mới thú vị làm
sao. Suýt chút nữa tôi đã nói rằng điều đó không ăn nhằm gì tới tôi. Rồi tôi
nhớ ra, chị ấy tin rằng nhờ tôi mà chị ấy chiến thắng. Tuy vậy, tôi vẫn bực
mình. Tôi cảm thấy mình sụp bẫy.


"Em không biết, Elsa. Tùy chị. Chị luôn luôn hỏi em rằng chị phải làm gì.
Người khác có thể lầm tưởng rằng em là người xúi giục ...."


"Nhưng chính là em," chị nói. "Hoàn toàn nhờ em mà ..."


Sự ngưỡng mộ trong giọng nói của chị bỗng nhiên làm tôi hoảng sợ.


"Nếu chị muốn thì cứ đi, nhưng em lạy chị, đừng bàn tới chuyện này nữa!"


"Nhưng, Cécile, chẳng phải mục đích của chúng ta là giải thoát cha em khỏi
nanh vuốt của con mụ ấy?"


Tôi chạy trốn. Cứ để cha tôi làm theo ý của ông, và Anne sẽ phải ứng phó
theo cách tốt nhất mà cô có thể. Dù sao, tôi đang trên đường tìm gặp Cyril.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.