BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 128

Elsa qua rừng thùy dương về nhà ... và cha ... ơ...cha hôn cô ấy, và chắc vừa
lúc đó, Anne trờ tới."


Tôi không nghe ông nói gì cả. Hình tượng Elsa và cha tôi ôm ấp dưới rặng
thùy dương đầy kịch tính và siêu thực, và tôi không thể hình dung ra nó. Ký
ức sống động duy nhất của ngày hôm ấy là cái liếc mắt sau chót của tôi đến
gương mặt của Anne, đau đớn và phản bội. Tôi nhón một điếu trong gói
thuốc lá của cha tôi và châm lửa. Hút thuốc trong khi ăn là một điều tối kỵ
với Anne.


Tôi mỉm cười với cha tôi. "Con hiểu rõ. Cha không có lỗi gì cả. Đó là một
phút lầm lỡ, như người ta nói. Chúng ta cần van nài Anne tha thứ cho chúng
ta, hay đúng ra, tha thứ cho cha."


"Chúng ta nên làm thế nào đây?" ông hỏi tôi.


Trông ông mệt mỏi. Tôi thấy thương hại ông, và cả tôi. Nói cho cùng, vì sao
Anne lại phản ứng như thế, lìa bỏ chúng tôi trong cơn hoạn nạn, làm chúng
tôi đau đớn chỉ vì một thoáng điên rồ?


Chẳng phải cô đã lãnh phần chăm sóc chúng tôi?


"Ta hãy viết cho cô ấy," sau cùng tôi nói. "Xin cô ấy tha thứ cho chúng ta."


Thế là cuối cùng cha tôi tìm ra một phương cách để chạy trốn trạng thái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.