BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 39

nói vọng ra bảo tôi vào, nhưng tôi ngừng ở cửa. Cô mặc một chiếc áo xám,
một màu xám rất đặc biệt, gần như trắng, khi ánh đèn chiếu vào, trông như
mặt biển lúc bình minh. Với tôi cô là hiện thân của sự quyến rũ chín muồi.
"Ô, Anne, cái áo thật lộng lẫy làm sao!" tôi nói.


Cô mỉm cười với tấm gương như ta mỉm cười với một người mà ta đang từ
biệt.


"Màu xám này được nhiều người cho là đẹp," cô nói.


"Cô chính là người được nhiều người cho là đẹp!" tôi khen.


Cô véo tai tôi. Đôi mắt xanh thẫm sáng lên với nụ cười.


"Cháu là một cô bé đáng yêu dù đôi khi cháu có thể làm người ta phải bực
mình."


Cô dẫn đầu và không liếc một lần qua cái áo của tôi. Trong một chừng mực
nào đó, tôi thấy nhẹ nhõm nhưng nói chung, tôi chết lịm trong hồn. Tôi theo
cô xuống lầu và tôi thấy cha tôi tiến lại chào cô. Ông dừng ở đầu cầu thang,
một chân đặt trên bậc thứ nhất, ngước mặt lên. Elsa đang nhìn. Tôi nhớ rất
rõ cảnh tượng ấy. Trước nhất, trước mặt tôi, cái gáy vàng óng và bờ vai
tuyệt hảo của Anne, xuống thấp một chút nữa là gương mặt say mê và bàn
tay cha tôi đưa ra, và, xa hơn nữa làm nền, hình bóng của Elsa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.