BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 87

trong đời trông anh yếu ớt và đáng yêu. Tôi khẽ gọi tên anh. Anh mở mắt
và bật dậy.


"Kìa em, Cécile! Có chuyện gì thế?"


Tôi ra hiệu cho anh nói nhỏ lại. Nếu mẹ anh lên tới và bắt gặp tôi trong
phòng của anh thì sao? Bà ấy sẽ nghĩ rằng ... mà ai cũng sẽ nghĩ như vậy ...
phải không? Tôi hoảng hốt và bỏ ra cửa.


"Đừng đi!" anh kêu lên. "Lại đây, Cécile!"


Anh với được cổ tay tôi, cười to, nắm chặt nó không cho tôi cử động. Tôi
quay lại và thấy mặt anh đột nhiên tái mét, có lẽ cũng hệt như tôi. Anh thả
lỏng cổ tay tôi, để rồi ôm tôi và kéo tôi ngã xuống giường. Chuyện gì phải
xảy ra sẽ xảy ra, đầu óc bấn loạn tôi nghĩ thế, chuyện gì phải xảy ra sẽ xảy
ra ...


Bởi lẽ đó là chu kỳ của tình yêu: sợ hãi dẫn tới khát khao, ân cần và cuồng
nộ, và niềm thống khổ ấy hân hoan đi theo sau cơn hoan lạc. Tôi đã đủ may
mắn -- nhờ sự dịu dàng của Cyril -- khám phá ra tất cả những điều ấy trong
ngày hôm đó.


Tôi ở lại với anh khoảng một giờ. Tôi hạnh phúc, nhưng bối rối cùng cực.
Tôi quen nghe người ta bàn luận về hai chữ tình yêu, và tôi thường khờ
khạo nói về nó với chính tôi, như người ta thường làm khi người ta còn trẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.