BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 88

và ngu muội. Nhưng bây giờ tôi tin là không khi nào tôi còn có thể nói về
tình yêu với một cung cách tàn bạo, tách biệt như thế nữa.


Cyril, nằm bên tôi, mãi miết bàn tới chuyện cưới xin và cách chúng tôi sẽ
luôn luôn bên nhau. Sự im lặng của tôi khiến anh bức rức. Tôi ngồi dậy, âu
yếm nhìn anh, và thì thầm: "Người tình của em!" Tôi hôn lên đường gân
xanh trên cổ anh, thủ thỉ: "Anh yêu! Cyril yêu!"


Tôi không chắc lắm tình cảm của tôi với anh trong giây phút ấy có phải là
tình yêu. Tôi thường hay thay lòng đổi dạ, và tôi không muốn tự lừa dối
mình. Nhưng lúc ấy tôi yêu anh nhiều hơn tôi yêu tôi; tôi có thể hy sinh
cuộc sống của mình cho anh. Khi tôi ra về, anh hỏi tôi có phải tôi giận anh
không. Tôi chỉ cười! Làm sao tôi có thể giận anh khi anh đã ban tặng tôi
một niềm hoan lạc như thế?


Tôi thư thả đi bộ về qua rừng thùy dương. Tôi yêu cầu Cyril đừng tiễn tôi,
sẽ nguy hiểm lắm. Ngoài ra, tôi sợ một thứ gì đó có thể bộc lộ trên nét mặt
hay cử chỉ của tôi. Anne nằm trên ghế xếp ở sân trước, đọc sách. Tôi đã bịa
sẳn một câu chuyện để giải thích tôi đã đi đâu. Nhưng tôi không cần đến nó.
Cô không hỏi tôi một lời nào. Rồi tôi nhớ ra chúng tôi đã cãi nhau, và tôi
ngồi xuống gần cô trong nỗi im lặng chết người. Tôi ngồi bất động, ý thức
về hơi thở của tôi, về những ngón tay run rẩy của tôi, và nhớ Cyril.


Tôi nhón một điếu thuốc lá trên bàn và đánh diêm châm lửa. Nó tắt ngúm.
Tôi lập cập đánh thêm một que diêm khác và mặc dù trời không gió, nó,
cũng thế, tắt ngúm. Trong sự bực dọc cực độ tôi lấy que diêm thứ ba, và vì
một lý do nào đó que diêm này mang một ý nghĩa hệ trọng, có thể vì Anne
đang nhìn tôi chầm chập. Thình lình mọi vật quanh tôi mờ nhòe và chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.