BUỒN ƠI CHÀO MI - Trang 92

"Con không khổ sở chứ, phải không?"


"Dĩ nhiên là không!" tôi trả lời. "Và, dù sao, nếu cô ấy và con cãi nhau
nhiều, bất quá con sẽ lấy chồng sớm một chút, vậy thôi!" Tôi biết lời nói
của tôi sẽ đánh động hồn ông.


"Con không nên nhìn sự việc theo cách ấy. Con có phải là Bạch Tuyết đâu!
Con sẽ không bỏ cha đi lấy chồng sớm chứ? Cha con mình sống bên nhau
mới hai năm."


Ý tưởng đó thật không thể chịu đựng, với tôi cũng như với ông. Tôi có thể
hình dung ra tôi nỉ non khóc trên vai ông, than vãn một hạnh phúc đã mất.
Nhưng tôi sẽ không bao gồm ông trong mưu kế của tôi.


"Cha biết con thường hay phóng đại. Với một chút nhường nhịn của đôi
bên, Anne và con sẽ hòa thuận."


"Vâng," ông nói. "Dĩ nhiên là thế!"


Hẳn ông đã nghĩ, cũng như tôi trong giây phút ấy, có lẽ nhường nhịn không
thuộc về đôi bên, mà chỉ thuộc về tôi.


"Cha thấy không," tôi nói. "Con hiểu rất rõ là Anne luôn luôn đúng. Cách
sống của cô thật sự tốt đẹp hơn cách sống của chúng ta, nó sâu sắc hơn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.