BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 184

vất vả mới lần được về tới nhà. Biriuc bỏ mặc con ngựa còm bị bắt ở sân,
giải người nông dân vào buồng, nới lỏng dây thắt lưng trói tay và để người
đó ngồi trong xó nhà.
Con bé đã ngủ thiếp đi bên bếp lò, nó chợt giật mình nhảy chồm dậy và
lặng lẽ nhìn chúng tôi, vẻ sợ hãi. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài.
- Quái quỉ, mưa khiếp quá - người coi rừng nói - Phải chờ thôi. Ông có
muốn nằm nghỉ một lát không ạ?
- Cám ơn.
- Tôi muốn nhốt hắn vào buồng kho cho khuất mắt ông - Anh ta vừa nói
vừa chỉ người nông dân - nhưng ông thấy đấy, chốt cửa...
- Để anh ta ở đây, đừng động đến anh ta - Tôi ngắt lời Biriuc.
Người nông dân gườm gườm nhìn tôi. Tôi tự nhủ thầm là thế nào cũng
phải tìm cách giải thoát cho con người khốn khổ này. Anh ta ngồi không
nhúc nhích trên chiếc ghế dài. Dưới ánh sáng của cây đèn bão, tôi có thể
thấy rõ khuôn mặt hốc hác nhăn nhúm của anh ta, đôi lông mày chổi xể
màu vàng, cặp mắt lo âu, tay chân gầy guộc... Con bé nằm xuống sàn ngay
dưới chân người đó và lại ngủ.
Biriuc ngồi bên bàn, hai tay đỡ đầu. Một con dế kêu trong góc nhà... mưa
lộp độp trên mái và sượt vào các cửa sổ. Tất cả chúng tôi đều im lặng.
- Fôma Kuzơmits - Người nông dân bỗng nói bằng một giọng khàn khàn
và mệt nhọc. - Này Fôma Kuzơmits.
- Cái gì?
- Thả tôi ra.
Biriuc không đáp.
- Thả tôi ra... chẳng qua vì túng đói quá, thả tôi ra.
- Ta biết các người rồi - Người coi rừng gắt - Cả xóm các người đều thế,
toàn là những kẻ ăn cắp.
- Thả tôi ra - Người nông dân nhắc lại - tên quản lý...chúng tôi bị đẩy và
chỗ cùng quẫn, thế đấy, thả tôi ra !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.