BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 185

- Cùng quẫn! ... Không ai có quyền ăn cắp.

- Thả tôi ra, Fôma Kuzơmits... đừng làm tôi hết lối sống. Anh biết đấy,
ông chủ của anh róc xương thịt chúng tôi.
Biriuc quay đi. Người nông dân rùng mình như lên cơn sốt rét. Anh ta lúc
lắc đầu và thở hổn hển.
- Thả tôi ra - Anh ta nhắc lại với vẻ chán chường tuyệt vọng - thả tôi ra,
vì Chúa, thả tôi ra! Tôi sẽ trả ơn, thật đấy, thề có Chúa trời chứng giám. Thề
có Chúa, chẳng qua vì đói khổ... trẻ con kêu oai oái, chính anh biết đấy. Cực
lắm, thật đấy.
- Nhưng dù sao cũng không được đi ăn cắp.
- Con ngựa - Người nông dân nói tiếp - còn con ngựa còm nhom thì tuy
rằng... nhưng vẫn còn có một con vật... thả tôi ra!
- Đã bảo là không được mà. Tôi cũng là đầy tớ thôi, tôi làm không đúng
thì cũng bi phạt. Vả chăng, cũng không nên dung túng cho các người.
- Thả tôi ra! Vì túng đói, Fôma Kuzơmits ạ, túng đói, chính thế đấy... thả
tôi ra!
- Tôi biết các người rồi!
- Thì thả ra!
- Hừ, hoài hơi nói chuyện với đằng ấy, ngồi yên, không thì khốn với tớ
đấy, biết không? Không thấy ông khách đây à?
Người nông dân khốn khổ gằm mặt xuống...
Biriuc ngáp và gục đầu xuống bàn. Mưa vẫn không tạnh. Tôi chờ xem thế
nào.
Người nông dân đột nhiên vươn thẳng lên. Mắt anh ta cháy rực, mặt đỏ
hồng. "Thì đây, ăn thịt đi, bóp chết tao đi, này - Anh ta nói, nheo mắt và bĩu
môi - này, quân giết người đáng nguyền rủa, uống máu người tín đồ công
giáo đi, uống đi..." Người coi rừng quay lại.
- Tao bảo mày đấy, quân mọi rợ, quân uống máu người!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.