BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 235

thú nghỉ ngơi mới khoan khoái làm sao: anh ngồi trước cửa sổ, trầm ngâm
hút ống điếu hay thèm thuồng giở những trang của một tạp chí dầy nhàu nát
và nhem nhuốc mà một người thợ đo đất cũng bơ vơ cùng khổ như anh đã
đem ở thành phố về. Khi ấy, bất cứ bài thơ hay thiên truyện nào cũng làm
anh vui thích, các tác phẩm ấy làm anh ứa nước mắt mới dễ dàng làm sao,
anh cười mới thích thú làm sao, tâm hồn trong trắng như trẻ thơ của anh
chứa chan lòng yêu mến thành thực đối với mọi người, tâm hồn anh tràn
ngập mối đồng tình cao quí với tất cả những gì nhân hậu và đẹp đẽ ở trên
đời! Phải nói thực là anh không sắc sảo gì cho lắm; thiên nhiên không phú
cho anh trí nhớ tốt hay tính chuyên cần. Ở trường đại học, anh bị coi là một
trong những sinh viên kém nhất. Anh hay ngủ gật trong các giờ giảng bài;
trong các kỳ thi, anh thường im lặng với vẻ trang nghiêm. Nhưng ai là
người đã sáng ngời đôi mắt khi thấy bạn đạt kết quả tốt, ai là người đã sung
sướng đến nghẹn thở khi thấy bạn thành công? Đấy là Avênir. Ai là người
thường tin tưởng một cách mù quáng vào thiên chức cao cả của các bạn
mình, ai thường tán dương họ với vẻ tự hào, thường bảo vệ họ một cách
hăm hở? Ai là người không hề biết ghen tị, tự ái, ai là người hy sinh thân
mình không hề tính toán, ai là người sẵn lòng phục tùng những người
không đáng cởi dây giầy cho mình? Vẫn là anh, vẫn là anh thôi, Avênir tốt
bụng của chúng tôi! Tôi nhớ: anh đã từ biệt bạn bè để đi làm gia sư, lòng
buồn rười rượi: Những linh cảm tai ác hành hạ anh...Đúng thế, về nông
thôn, anh sống thật buồn chán. Ở làng quê, chẳng có ai khiến anh phải lắng
nghe một cách sùng kính, chẳng có ai khiến anh phải ngạc nhiên, chẳng có
ai để mà yêu mến... Những người thảo nguyên và những địa chủ có học chỉ
coi anh là một anh giáo viên quèn: có những người đối xử với anh một cách
thô lỗ, những người khác thì dửng dưng. Vả chăng, anh cũng không bắc bậc
làm cao, anh thường rụt rè, đỏ mặt, toát mồ hôi, ấp úng...Không khí vùng
quê cũng không lấy lại được sức khỏe cho anh: anh hao mòn đi như cây
nến, tội nghiệp! Thực ra, căn phòng nhỏ của anh trông ra vườn; anh đào,
táo, bồ đề rắc những bông hoa nhẹ xuống bàn, xuống lọ mực và những cuốn
sách của anh; trên tường có treo cái túi nhỏ bằng lụa màu thanh thiên để
đựng đồng hồ, đó là món quà mà chị gia sư người Đức tốt bụng, nhạy cảm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.