BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 236

có mái tóc xoăn màu vàng nhạt và cặp mắt xanh lơ đã tặng anh trong lúc
tiễn biệt; đôi khi một người bạn cũ từ Matxcơva ghé thăm anh và làm cho
anh vui sướng vì những vần thơ của người khác hay thậm chí vì thơ của
chính người đó. Nhưng, sự cô độc, tình trạng nô lệ không thể chịu nổi của
cái thân phận gõ đầu trẻ, sự bế tắc không lối thoát, những mùa thu và mùa
đông bất tận, bệnh tật dai dẳng... khổ thân Avênia, đáng thương thay!
Tôi đến thăm Xôrôkôumôp trước khi anh mất ít lâu. Anh đã gần như
không thể đi được nữa. Địa chủ Gur Kuprianhikôp không đuổi anh ra khỏi
nhà, nhưng không cấp lương cho anh nữa và đã thuê một ông giáo khác dạy
Ziôzia... Fôfa được lấy vào trường thiếu sinh quân. Avênir thường ngồi
cạnh cửa sổ, trong một chiếc ghế bành lưng cao.
Thời tiết thật là tuyệt diệu. Bầu trời thu sáng sủa ngời lên một màu xanh
tươi vui phía trên hàng cây bồ đề nâu thẫm đã trụi hết lá. Đất thấm lạnh lâu
ngày bắt dầu đổ mồ hôi và tan băng giá dưới ánh mặt trời. Những tia nắng
xiên xiên, hồng thắm xuyên qua lớp cỏ nhợt nhạt. Trong không khí, ta cảm
thấy như có tiếng lách tách khe khẽ. Tiếng nói của những người làm vang
lên rõ mồn một trong vườn. Avênir mặc chiếc áo choàng ở nhà kiểu
Bukhar; chiếc khăn quàng màu lá mạ làm cho khuôn mặt gầy kinh khủng
của anh có sắc xanh nhợt của xác chết. Anh hết sức vui sướng khi thấy tôi,
anh đưa tay ra và vừa nói vừa bắt đầu ho. Để cho anh yên tâm, tôi ngồi lại
gần anh... Trên đùi Avênir có quyển vở chép thơ của Kôntxôp, chữ viết rất
nắn nót. Anh mỉm cười vỗ tay vào quyển vở.
"Đây mới là nhà thơ" - Anh nói lắp bắp, gắng nén cơn ho, và cất giọng
ngâm rất khẽ:
Ấy bởi chim ưng
Cánh đà bi trói
Hay tại đường bay
Bị ngăn hết lối.
Tôi ngăn anh lại: thày thuốc cấm anh nói chuyện. Tôi biết cách làm cho
anh vui lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.