BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 288

HĂMLET HUYỆN SIGRÔPXKI

Trong một chuyến đi chơi, tôi được một địa chủ giàu có đồng thời là
người đi săn, tên là Alêcxanđr Mikhailưts G., mời đến ăn bữa chiều tại nhà
ông ta. Hồi ấy tôi nghỉ tạm ở một làng nhỏ cách cái làng lớn của ông chừng
mười lăm dặm.

Tôi mặc áo frăc (

[131]

) (tôi không khuyên bất cứ ai nên đi ra ngoài nếu

không có cái áo ấy, dù là đi săn chăng nữa), và tôi lên đường đến chỗ
Alêcxanđr Mikhailưts. Chủ nhân mời ăn vào sáu giờ tối, tôi đến lúc năm
giờ và đã thấy ở đấy rất nhiều người quí tộc: một số mặc chế phục, hoặc áo
dài thông thường và một số mặc những bộ y phục khác khó gọi tên dứt
khoát hơn. Chủ nhân đón tiếp tôi một cách niềm nở, nhưng liền đó ông chạy
ngay vào phòng những người hầu bàn. Ông đang chờ đón một vị quan to và
có vẻ hơi hồi hộp, điều đó hoàn toàn không hợp với địa vị độc lập và sự
giàu có của ông. Alêcxanđr Mikhailưts chưa bao giờ lấy vợ và không ưa
đàn bà; khách khứa lui tới nhà ông hầu như toàn là những người độc thân.
Ông ta sống trong cảnh giàu sang, mở mang dinh cơ của cha ông để lại, tu
sửa nhà cửa thật tráng lệ, hàng năm đặt mua ở Matxcơva mười lăm ngàn
rúp rượu nho và nói chung, ông được mọi người hết sức kính trọng.
Alêcxanđr Mikhailưts đã về hưu từ lâu và chẳng cố chạy lấy một chức vị
danh giá nào cả...
Vậy thì cái gì đã khiến ông tha thiết mong mỏi cuộc đến thăm của ông
khách quyền cao chức trọng kia và lo lắng từ sáng đến giờ trong ngày thết
tiệc long trọng này? Điều đó vẫn nằm trong bóng tối bí ẩn, như một thày
kiện quen tôi thường nói khi người ta hỏi ông ta có ăn tiền của những người
tự nguyện đút lót không.
Sau khi ông chủ đã chạy đi nơi khác, tôi bắt đầu đi dạo qua các phòng.
Khách khứa hầu hết là những người tôi không quen. Chừng hai chục người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.