BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 31

tức ra lệnh gọt đầu ả, cho mặc xống áo bằng vải gai thô và tống khứ về
làng.
Vợ tôi mất một đứa hầu gái tuyệt diệu, nhưng làm thế nào được, không
thể dung túng tình trạng hỗn độn trong nhà. Cánh tay đã bị thối thì cứ cắt
phăng đi là hơn... Nào, bây giờ thì ông tự xét xem, ông cũng biết vợ tôi đấy,
đó là... đó là... xét cho cùng thì là một thiên thần!... Vợ tôi quyến luyến
Arina, Arina biết điều đó và không hề lấy làm hổ thẹn...Thế nào? Ồ không,
ông nói đi. . . thế nào? Còn phải bàn gì nữa! Đành phải như vậy thôi, không
có cách gì hơn. Thái độ vong ân bội nghĩa của đứa con gái đó khiến tôi
buồn bực mãi không thôi. Muốn nói gì thì nói... cảm xúc, tình cảm là những
thứ ta không thể tìm thấy ở bọn người đó. Cho chó sói ăn như thế nào đi
nữa thì nó vẫn ngong ngóng nhìn vào rừng. .. Đấy là một bài học kinh
nghiệm! Nhưng tôi chỉ muốn chứng minh với ông rằng...
Và ông Zverkôp không nói hết lời, quay mặt đi, kéo lại chiếc áo khoác
cho sát vào người hơn nữa, dũng cảm đè nén nỗi bất bình cuồn cuộn dâng
lên trong vòng ông.
Bây giờ thì hẳn là bạn đọc hiểu vì sao tôi lại nhìn Arina với niềm thương
cảm như vậy.
- Cô lấy người này đã lâu chưa? - Cuối cùng tôi hỏi.
- Hai năm rồi ạ.
- Vậy ra ông chủ cũng cho phép cô lấy chồng à?
- Em được chuộc ra.
- Ai chuộc?
- Xavêli Alêcxêiêvits.
- Anh ta là ai?
- Chồng em. (Ermôlai cười thầm). Ông chủ nói chuyện với ông về em
hay sao? - Arina nói thêm, sau một lúc im lặng.
Tôi không biết trả lời câu hỏi của chị ta ra sao.
"Arina"! - Người chủ cối xay lớn tiếng gọi từ đằng xa. Chị ta đứng lên,
đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.