BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 348

Gã Do Thái lập tức vâng lời, lăn từ trên yên ngựa xuống như cái bao tải,

và một tay cầm cương, vừa mỉm cười vừa cúi chào, tiến lại gần
Tsertôpkhanôp.
- Ngươi cần gì? - Pantêlây Êrêmêits hỏi với vẻ nghiêm trang.
- Thưa tôn ông, xin ngài nhìn xem con ngựa như thế nào? - Gã Do Thái
nói, vẫn không ngừng cúi chào.
- Ơ, ngựa tốt đấy. Ngươi kiếm đâu ra? Xoáy được hẳn thôi?
- Sao lại có thể như thế được, thưa ngài! Con là người Do Thái lương
thiện, con không ăn cắp, con đem đến hầu ngài, đúng vậy đấy ạ! Con đã tốn
bao nhiêu công sức, biết bao công sức! Nhưng con ngựa đáng gọi là ngựa!
Dẫu có lùng khắp vùng sông Đông cũng không tìm đâu ra được một con
khác như thế! Xin mời ngài lại đây. Tpru. . . tpru. . . quay đi, đứng quay
sườn lại! Bây giờ ta sẽ tháo yên.
Ngựa tuyệt chưa! Thưa tôn ông?
- Ngựa tốt đấy - Tsertôpkhanôp nhắc lại, vờ làm ra vẻ thản nhiên, nhưng
tim ông cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Ông vốn rất mê ngựa và am
hiểu về ngựa.
- Thưa tôn ông, ông hãy vuốt ve nó đi! Vuốt cổ nó đây này, hì-hì-hì!
Chính vậy đấy.
Tsertôpkhanôp làm như miễn cưỡng đặt tay lên cổ con ngựa, vỗ vào cổ
nó hai cái, rồi rê những ngón tay từ bờm xuống đến lưng, và đến một chỗ
nhất định phía trên thận, ông khẽ ấn vào đó theo thói quen của người đi săn.
Con ngựa lập tức cong lưng lên và nghiêng con mắt đen kiêu hãnh nhìn
Tsertôpkhanôp, thở phì một cái và dậm dịch hai chân trước.
Gã Do Thái bật cười và vỗ nhẹ vào tay.
- Nó nhận chủ, thưa ngài, nó nhận chủ đấy ạ!
- Này, đừng có nói nhảm - Tsertôpkhanôp bực tức ngắt lời - Mua của
ngươi con ngựa này thì ta... không có tiền đâu mà mua, có nhận quà biếu thì
ngay đến quà của thượng đế ta cũng chưa thèm nhận chứ đừng nói gì đến
quà của gã Do Thái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.